22/01/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 21
Nội dung báo cáo là về cảm nhận của 300 binh sĩ sau khi tham gia chơi "Vùng đất điền viên". Trong báo cáo nói tất cả các binh sĩ đều có phản hồi tích cực về game này, cũng rất thích đăng nhập vào chơi, nếu không phải có anh ta đứng ra ngăn cản, những người này không chừng đều quên mất việc phải vào game khác để loại trừ cảm xúc tiêu cực của bản thân.
Văn Tinh Diệu xem lướt qua bản báo cáo một lượt, nhắn lại: "Sau này không cần hạn chế bọn họ, chỉ cần vào game đúng thời gian quy định là được, để bọn họ tự theo dõi tình hình sức khỏe của mình, cảm thấy không ổn thì phải lập tức quay về chơi game cũ. Mặt khác, nửa tháng sau sắp xếp làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho bọn họ một lần, tập trung vào tình trạng bệnh đứt gãy gien."
Đường Nghênh lập tức nhắn lại: "Thượng tướng, ngài cảm thấy trò chơi này có tác dụng trị liệu với chứng đứt gãy gien sao?"
Văn Tinh Diệu: "Đúng, hiện tại vẫn chỉ đang là suy đoán, chờ theo dõi tình hình của mọi người thêm một thời gian ngắn nữa lại nói sau."
Đầu bên kia, Đường Nghênh nhìn thấy tin nhắn của Văn Tinh Diệu thì hô hấp bất giác trở nên dồn dập, anh ta siết chặt nắm đấm, cảm thấy mồ hôi đang túa ra.
Nếu suy đoán của thượng tướng là chính xác, như vậy, trong tương lại trò chơi này sẽ mang đến những khả năng vô hạn! Giờ tiêu chuẩn người chơi của game chỉ có 500 suất, mà nhờ đề xuất của thượng tướng, quân bộ bọn họ đã chiếm trước được 300 chỗ, chuyện này không nghi ngờ gì chính là giúp bọn họ đi trước người khác một bước, thu hái được thành quả sớm hơn.
Quả nhiên, thượng tướng không hổ là thượng tướng, phương diện nào cũng xuất sắc hơn người.
Cảm khái vài câu, Đường Nghênh lại nghĩ đến việc, tới tận giờ Văn Tinh Diệu vẫn không nói ra tung tích của mình cho anh ta, đoán chừng đối phương cố ý không muốn nói, nhưng anh ta vẫn thử thăm dò thêm lần nữa: "Thượng tướng, ngài bây giờ đang ở đâu vậy? Có cần tôi tới tìm ngài không, dù sao tôi cũng là phụ tá của thượng tướng, phải chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày của ngài."
Đường Nghênh cảm thấy giọng điệu của mình đầy mùi của dân làm công ăn lương đang nịnh bợ cấp trên. Nhưng, vì để nhanh chóng tìm được thượng tướng, anh ta quả thật không còn cách nào.
Đoạn văn bản này rất nhanh đã xuất hiện trên máy liên lạc của Văn Tinh Diệu. Lần này, hắn không vì vội vã đi chơi game mà quên mất, cuối cùng cũng nhìn thấy.
Nghĩa là sao? Tại sao Đường Nghênh lại hỏi hắn đang ở đâu, chỗ hắn đang ở bây giờ không phải do Đường Nghênh sắp xếp à, ở viện điều dưỡng hoặc là một bệnh viện nào đó tại hành tinh Phật Nhảy Tường?
Nhưng bây giờ, người này lại hỏi ngược lại là hắn đang ở đâu?... Hắn làm sao mà biết được!
Trong thoáng chốc, bắp thịt cả người Văn Tinh Diệu căng cứng, tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Hắn chợt nhận ra, chính mình hoàn toàn không có ký ức về khoảng thời gian này trong hiện thực. Chuyện này chỉ có thể là vì thân thể của hắn đang ngủ say, mà điều duy nhất có thể xác nhận lúc này là hắn an toàn, nếu không hắn đã không thể tự do tùy ý lên mạng chơi game.
Sau như nhận ra chuyện này, việc cần làm là phân tích rõ, rốt cuộc mình đang trong trạng thái như thế nào, vị trí ở đâu, sau đó căn cứ vào tình huống cụ thể để cân nhắc xem có nên để phụ tá đến đón mình hay không.
Còn bây giờ, vì tránh làm đối phương lo lắng, đồng thời tạo thành khủng hoảng không đáng có, hắn vẫn nhập vào ô trò chuyện: "Anh tạm thời không cần qua đây, chờ đến lúc tôi sẽ tự trở lại. Đúng rồi, trò chơi này tôi cũng đang chơi, tên nick trong game là..."
Lời còn chưa nói hết, đã không kịp phản ứng nữa, cảm giác choáng váng quen thuộc bao phủ lấy hắn, ý thức một lần nữa rơi vào bóng tối.
Đường Nghênh chờ mãi chờ mãi, vẫn không chờ được tin nhắn rả lời của Văn Tinh Diệu, anh ta thở dài một hơi, quả nhiên là thượng tướng không muốn nói cho mình biết.
Nếu đã như vậy, anh ta cũng chỉ có thể hoàn thành thật tốt những việc mà thượng tướng đã giao cho.
Sau này mọi người có thể thoải mái onl game. Cái thông báo này vừa ra, tất cả binh sĩ đều ồ lên hoan hô rầm trời. Reo hò xong, ai nấy đều không thể chờ thêm được nữa, lập tức mò lên game. Trong lòng Đường Nghênh cũng có chút ngứa ngáy, bèn cùng họ lên trò chơi luôn.
Lại một lần nữa đăng nhập vào game, mọi người phát hiện dường như bầu không khí bên trong không giống mọi khi cho lắm. Người chơi không vội vã trồng trọt canh tác làm nhiệm vụ, trái lại đứng tụm năm tụm ba với nhau, vẻ mặt hào hứng đang thảo luận cái gì đó. Một cậu binh nhất tò mò lắng tai hóng hớt, nghe được thì chạy về nói lại cho mọi người biết.
"Họ nói, hôm nay có một người chơi tên là [Yêu Tinh] được trưởng thôn tặng cho một công thức nấu ăn quý hiếm, gọi là Ngọc Mễ áp chảo, sau đó người chơi kia dựa theo công thức mà nấu, lúc làm xong bưng ra, mùi hương bay xa cả mười dặm, ai nấy ngửi thấy đều khen nó vừa thơm vừa ngọt.
*1 dặm = 500m, 10 dặm = 5km
"Trưởng thôn cho [Yêu Tinh] năm phần nguyên liệu, anh ta đã bán ra ba phần. Những người chơi khác đang thảo luận về mùi vị của món Ngọc Mễ áp chảo, nghe nói là món ngon chưa từng được thử, ăn một lần là nhớ cả đời. Phụ tá... [Nằm Thắng], anh theo người ấy... Lâu như vậy, có từng được ăn món nào tên là Ngọc Mễ áp chảo chưa?"
Trước khi vào game, tất cả bọn họ đều được dặn là không được nói ra thân phận quân nhân của mình, nhất là thân phận của Đường Nghênh, lại càng phải giữ bí mật. Nhận ra mình suýt chút nữa là nói lỡ miệng, cậu binh nhất kia lập tức sửa lại, ngay cả hai chữ "Thượng tướng" định nói phía sau cũng chỉ nhắc đến ý ý.
Tuy cái tên [Yêu Tinh] này khiến anh ta có cảm giác quen quen, nhưng sự chú ý của Đường Nghênh rất nhanh đã chuyển đến "Ngọc Mễ áp chảo" trong miệng cậu binh nhất kia. Anh ta cũng chưa từng được ăn Ngọc Mễ áp chảo, nhưng nghe tên thì có vẻ nguyên liệu chính để làm món này chính là ngô. Người chơi trong game hình như rất tôn sùng món ăn này, khiến anh ta cũng thấy tò mò theo.
Đường Nghênh lắc đầu: "Tôi chưa ăn bao giờ." Nghĩ một chút lại hỏi, "Có người chơi nào còn Ngọc Mễ áp chảo không, chúng ta gom tiền mua một miếng thử xem."
Cậu lính kia tỏ ra vô cùng thất vọng: "Làm gì còn được nữa chứ, bọn họ vừa mua đến tay là đã ăn sạch rồi, ngay cả vụn ngô cũng không còn. Hơn nữa, tôi nghe bọn họ nói, ăn Ngọc Mễ áp chảo này sẽ được tăng trạng thái trong 10 phút, nếu họ thu hoạch nông sản trong thời gian này, có thể được gấp đôi điểm kinh nghiệm, như vậy sẽ lên level nhanh hơn."
Ồ, thì ra là vậy, tiếc ghê. Đường Nghênh cũng thở dài, trong lòng có chút hội hận, biết thế ban nãy anh ta onl sớm một chút, bọn họ nhiều người như vậy, kiểu gì cũng có thể cướp được mấy miếng!
Đột nhiên, bên cạnh có người lẩm bẩm một câu: "Nấu ăn nhất định cần có công thức à? Nếu trong thực tế biết nấu ăn, vậy có phải trong game cũng sẽ biết không?"
Người nói chả có ý gì, nhưng người nghe lại giật mình. Chỉ một câu như vậy thôi, đã có thể nhắc tỉnh người trong cơn mông lung.
Đường Nghênh quay phắt lại, phát hiện người nói câu này là một nữ binh sĩ, tên của cô là Tiêu Điệp, nick trong game là [Bé Điệp].
Trước không nói người cao 1m8, dáng vóc rắn rỏi, tư thế oai hùng như Tiêu Điệp thì có chỗ nào dính đến chữ "Bé", nhưng lời cô nói trong lúc vô thức lại khiến Đường Nghênh lâm vào trầm tư.
"Lời này rất có lý, có khi không cần công thức cũng có thể làm được đồ ăn đấy."
"Có lẽ đúng thế thật, tôi thấy bên trong cửa hàng của trưởng thôn có bán dầu muối dấm tương đủ cả, mấy cái đó dùng để nấu ăn đúng không?"
"Tiêu... [Bé], khục khục, [Bé Điệp], không phải cô nói, ở nhà, mẹ mình hay tự vào bếp nấu ăn à? Cô có học được tí tay nghề nào không, hay là thử một tí xem?"
Người hỏi câu này rõ ràng là khá thân thiết với Tiêu Điệp, vừa nói dứt lời đã bị Tiêu Điệp cho ăn một phát cùi chỏ.
Đùa giỡn một hồi, Tiêu Điệp mới nói: "Rau củ thu hoạch được trong game có mùi vị khác hẳn với bên ngoài, tôi cũng muốn thử một chút, xem dùng những nông sản này nấu ăn, có phải sẽ rất ngon không. Để tôi tới chỗ trưởng thôn mua nguyên liệu!"
Cô vừa nói dứt lời, đã có không ít người bày tỏ sẵn sàng đem thân thử độc, giúp cô nếm thử đồ ăn.
"Xí, xem cái đức hạnh này kìa!" Tiêu Điệp nhíu mày, quét mắt nhìn một vòng, khịt mũi nói, "Đây là tự mấy người nói đấy, tôi chỉ từng nhìn mẹ mình nấu ăn, chứ chưa tự làm bao giờ, ăn không ngon cũng đừng trách tôi đấy."
"Khà khà, không trách không trách đâu, chúng tôi tin ở cô!" Có chừng mười mấy người đi theo Tiêu Điệp đến chỗ trưởng thôn.
Trên đường gặp được những người khác, đều tò mò hỏi họ định làm gì.
"Chúng tôi đi tìm trưởng thôn mua nguyên liệu, thử xem có tự nấu ăn được không!"
"Cái gì? ! Tự mình nấu ăn cũng được à, ai nói với mấy cậu thế?"
"Ầy, cái này còn cần người khác phải nói cho à, nguyên liệu đều có bán trong cửa hàng của trưởng thôn, hoàn toàn có thể mua về mà! Không nói chuyện nữa, bọn tôi đi trước đây!"
"Ơ này này này, tôi đi cùng với, nếu thật sự có thể tự nấu được, vậy thì quá tốt rồi. Mấy người không biết đâu, lúc món Ngọc Mễ áp chảo kia được bưng ra, làm tôi thèm nhỏ dãi luôn!"
Hàng người đi mua đồ càng lúc càng lớn, trong đó không biết có bao nhiêu người theo để hóng hớt, bao nhiêu người thực sự định nấu thử.
"Phụ tá... [Nằm Thắng], như vậy có ổn thật không?" Lâm Tiểu Hổ dịch dịch đến trước mặt Đường Nghênh, có chút không yên lòng.
Đường Nghênh bình tĩnh vỗ vỗ vai Lâm Tiểu Hổ: "Này thì có vấn đề gì, nhóc Hổ này, cậu không cảm giác được gì sao, trò chơi này so với trong tưởng tượng của chúng ta tự do hơn nhiều, cậu muốn làm gì thì cứ việc đi thử là được."
Nói xong, cũng không chờ Lâm Tiểu Hổ trả lời, anh ta đã cất bước, đi về phía đám đông bên kia.
Tuy không biết nấu ăn, nhưng anh ta có thể học. Hơn nữa, ở trong game, có biết nấu ăn hay không thì liên quan gì, chỉ cần có cách chơi mới thì đương nhiên là phải thử một chút.
Giá nguyên liệu Bạch Lê để ở cửa hàng của trưởng thôn thực ra chẳng đáng bao nhiêu. Dầu, muối, dấm, đường cùng bếp lò, than, bật lửa, nồi gang, muôi xào đều là vật dụng cơ bản, nhiều hơn thì không có. Mà mấy thứ này, kể từ ngày hôm sau cũng bị người chơi đùa giỡn gọi bằng cái tên "Gói vật dụng nhà bếp căn bản".
Rất nhanh, người chơi đã mua được nguyên liệu mình muốn ở chỗ trưởng thôn. Hầu hết bọn họ đều là người mới lần đầu vào bếp, chưa từng nấu cái gì bao giờ, cho nên chỉ mấy thứ đồ gia vị đơn giản này cũng đã đủ khiến bọn họ choáng váng đầu óc, lại thấy giá cả không đắt đỏ gì, vẫn trong phạm vi chấp nhận được, nên dứt khoát mua luôn mỗi thứ một phần.
Tiêu Điệp mua xong nguyên liệu, vội vã trở về nhà tranh nhỏ của mình, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, không cho những người khác đi vào, cũng tuyên bố chờ lần sau mình đi ra, chính là lúc đã nấu ăn thành công.
Các anh em bị cô nàng nhốt ngoài cửa thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đồng loạt câm nín.
"Chúng ta làm gì bây giờ? Cứ chờ bên ngoài thế này à?"
"Thôi, khỏi. Chẳng biết lúc nào [Bé Điệp] mới nấu ăn thành công, không thì chúng ta cứ về nhà mình trồng trọt trước đi ha?"
"Đúng đấy, không thể đứng ngốc ở đây lãng phí thời gian được. Bọn mình cũng có phải không biết tính tình của cô ấy đâu. Nếu không chắn ăn, cô nàng còn lâu mới cho chúng ta xem, có khi chính cô ấy cũng không thấy chắc chắn ấy chứ."
Mấy người ở trước cửa nhà Tiêu Điệp bàn bạc xong xuôi, thì tạm thời giản tán, ai về nhà người nấy. Đất ruộng trong sân nhà bọn họ vẫn chỉ có chín khối ban đầu, nhanh chóng thu hoạch lương thực trồng trước đó rồi gieo thêm một đợt mới. Nghe mọi người nói, bọn họ bón thêm cho cây mấy lượt phân bón, hi vọng nông sản thu hoạch được sẽ có chất lượng tốt hơn.
Sau đó, mấy người này đều không hẹn mà làm cùng một chuyện. Đầu tiên là đứng ở cửa nhà, lén lút nhìn xung quanh một phen, xác nhận không có ai rồi mới "Chui tọt" vào trong nhà, đóng kín cửa. Cuối cùng moi từ trong ba lô ra các loại gia vị cùng vật dụng nhà bếp mà mình lén mua về, đặt từng cái một lên bàn, hoặc xuống đất, trên mặt là biểu cảm nóng lòng muốn thử.
Thông qua cách nấu nướng đơn giản làm ra những món ăn ngon lành, thử thách có tính khiêu chiến như vậy, bọn họ cũng muốn thử một lần!
Chờ người khác nấu cho ăn, đúng là đỡ mệt nhất, nhưng nếu có thể ăn được đồ mình tự tay nấu, cảm giác thành tựu trong lòng khỏi cần phải nói. Chính vì chút tâm tư nho nhỏ này, những người ở đây nhân lúc hỗn loạn tranh mua nguyên liệu ban nãy cũng mua cho mình một phần, trong lúc Tiêu Điệp nghiên cứu cách làm, họ cũng có thể tự thử một phen.
Nhưng mà thời buổi bây giờ, những công việc phải động tay trực tiếp như nấu ăn này, người biết làm thực sự không có nhiều. Đa số mọi người đều đã hình thành thói quen dùng dịch dinh dưỡng để bổ sung các nhu cầu thiết yếu cho cơ thể, cho dù có đột nhiên muốn ăn một bữa cơm nấu bằng nguyên liệu tự nhiên, đổi khẩu vị, thì lựa chọn hàng đầu của người dân vũ trụ cũng chính là tới tiệm cơm hoặc nhà hàng nổi tiếng nào đó, chứ không phải ở nhà tự nấu.
Dù sao với giá nguyên liệu nấu ăn tự nhiên cao chót vót như vậy, nhỡ mà nấu hỏng là lỗ to.
Cứ như vậy, người sẵn lòng học nấu ăn càng ngày càng ít. Không lâu trước đó lại có tin tức, nói mùi vị của rau quả tự nhiên giảm xuống, gần như không khác gì vị nước sôi để nguội, khắp nơi trên mạng vũ trụ đều là tiếng ca thán. Sau này muốn ăn cái gì có mùi có vị thì dứt khoát xài đồ tổng hợp luôn cho rồi.
Quay về trong game.
Đối mặt với mớ gia vị vừa mua về cùng lúa mì và ngô mình thu hoạch được, trên đầu người chơi nọ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Tóm lại, muốn nấu ăn thì phải bắt đầu từ đâu trước?
Xoắn xuýt một lúc lâu, mồ hôi vã ra trên trán, rốt cuộc đối phương không chịu nổi nỗi dằn vặt này nữa ⸺⸺ logout.
Vừa thoát game xong, người này lao ngay ra khỏi phòng, hô to về phía phòng khách: "Mẹ ơi! ! ! !"
---o0o---
Chương 22
Sở Thanh Lâm là một cậu nhóc mới lớn, năm năm trước cậu nhóc bắt đầu mê mẩn các game giả lập, ngày ngày ngâm mình trên mạng vũ trụ cùng diễn đàn của giải thi đấu thiết kế trò chơi, tìm kiếm trò chơi mà mình thấy hứng thú.
Cách đây không lâu, cậu nhóc ngẫu nhiên xem được topic của [Mì Giòn], biết đến game nông trại có tên "Vùng đất điền viên", cũng may mắn cướp được một tiêu chuẩn đăng nhập. Kể từ đó quái thú vực sâu đã trở thành người qua đường, cậu nhóc chỉ một lòng một dạ muốn trở thành nông dân.
Mua gói quà nạp lần đầu, dùng nước suối thần kỳ và phân bón, trồng trọt và thu hoạch gần mười lần. Sở Thanh Lâm vừa tìm được một mục tiêu mới trong game. Đó chính là bắt chước anh đại [Yêu Tinh], nấu thành công món Ngọc Mễ áp chảo, cứu vớt cái dạ dày đang kêu gào đòi ăn của mình.
Mua đồ làm bếp với gia vị xong