26/01/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 25
Ăn no uống đủ, lại đến giờ chơi game.
Bạch Lê cùng Chí Tôn nằm vào trong khoang trò chơi, một giây sau, bóng người của cậu xuất hiện trong game.
Ra khỏi nhà tranh nhỏ, đầu tiên Bạch Lê thu hoạch hết số cây đã chín trong ruộng nhà mình. Nghĩ một chút, cậu quyết định hôm nay sẽ gieo 20 hạt giống dâu tây kia xuống.
Thời gian hiện thực và thời gian trong game tương đương với nhau, hạt giống dâu tây phải tám tiếng mới có thể thu hoạch, như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng mai là cậu có thể ăn được dâu tây trong game rồi.
Nói ra thì hơi mất mặt tí, nhưng từ lần mua gói quà nạp lần đầu với [Yêu Tinh] vào hôm đầu tiên lên game ra, thì cậu không nạp thêm vào game một đồng nào nữa. Gì mà nước suối thần kỳ, phân bón giúp cây trồng cao lớn hơn, cậu càng không chạm đến. Có lẽ, là người thiết kế ra trò chơi này, cậu cũng chính là người tiêu ít tiền cho nó nhất đấy nhỉ?
Không có nước suối thần kỳ thì không thể đẩy nhanh thời gian thu hoạch, chỉ có thể chậm rãi chờ. Mà Bạch Lê cũng không vội gì, cái cậu hưởng thụ là quá trình canh tác chứ không phải thành quả cuối cùng. Đương nhiên, thân là một Nông thần, chỉ cần là cây trồng qua tay cậu, thì không có chuyện chất lượng không tốt. Ở trong game cũng y như vậy, nhưng hiệu quả sẽ không lớn như trong hiện thực, đó là kết quả sau khi Bạch Lê đã cố gắng đè xuống.
Có tổng cộng 20 hạt giống dâu tây, mà đất ruộng Bạch Lê khai khẩn chỉ có 18 miếng. Bạch Lê chỉ có thể mở thêm 3 miếng nữa ở ngoài rìa, vừa vặn nằm sát với hàng rào. 20 hạt giống nhất nhanh đã được gieo xuống, căn cứ vào nguyên tác không để lãng phí đất trồng, Bạch Lê lại gieo xuống khối đất còn dư lại kia hạt giống có thời gian thu hoạch dài nhất mà level của mình trồng được.
Hạt giống khoai tây, bốn tiếng mới có thể thu hoạch.
Cứ như vậy, nhiệm vụ canh tác hôm nay đã làm được hòm hòm rồi. Không bận việc gì, Bạch Lê bèn quyết định vào làng đi dạo, vừa đi vừa lấy một cái bánh bao trắng trong ba lô ra ăn.
Đi một hồi, cậu phát hiện dường như bên phía những người chơi khác có tiến triển.
Ở cửa thôn.
Một người chơi trông như học sinh, dáng vẻ khác đẹp trai đang ở ngay cạnh cửa hàng của NPC trưởng thôn bày sạp. Sạp hàng vô cùng đơn sơ, trên bếp lò để một cái nồi gang, bên cạnh kê một cái bàn, có vẻ là lôi tạm từ trong nhà ra, bên trên bàn để không ít đĩa sứ giá rẻ bán trong tiệm trưởng thôn.
"Tới xem đi, tới xem một chút đi, bán Ngọc Mễ áp chảo đây, giống hệt với món ngon anh trai [Yêu Tinh] làm, ăn nó có thể đem lại vận may giống anh trai [Yêu Tinh]! Cửa tiệm mới khai trương ưu đãi lớn, một phần chỉ có giá 5 đồng, đi ngang thì chớ bỏ qua ~" Sở Thanh Lâm – Tên trong game là [Tôi thấy Thanh Sơn] cảm thấy hôm nay chính là giây phút nổi bật nhất của mình, cậu ta thế mà lại làm được Ngọc Mễ áp chảo màu vàng ruộm!
Mặc dù thành phẩm làm ra mới ban đầu trông không được đẹp mắt lắm, đăng lên diễn đàn còn bị người chơi khác cười cho vào mặt, nhưng cậu ta không hề nhụt chí, sau khi vào game thì tự nhốt mình trong nhà nhỏ để nghiên cứu, không biết đã thất bại bao nhiêu lần.
Nhưng cố gắng rốt cuộc cũng được hồi báo, Ngọc Mễ áp chảo cậu ta làm ra, càng về sau càng ngon hơn. Nửa tiếng trước, cậu ta đã thành công nấu được Ngọc Mễ áp chảo có màu vàng ruộm, đường viền là một hình tròn hoàn mỹ.
Nhìn thành phẩm trong tay, Sở Thanh Lâm biết, mình đã thành công rồi!
Thò xẻng vào xúc toàn bộ miếng Ngọc Mễ áp chảo lên, Sở Thanh Lâm không thèm để ý nó hãy còn đang nóng bỏng, cho ngay vào miệng cắn một miếng thật to. Trong miệng là mùi ngô thơm ngát, xen lẫn với vị ngọt thanh, ăn ngon quá xá là ngon! Cộng thêm với lớp filter "Đây là đồ tự mình làm ra" dày cộp, Sở Thanh Lâm cảm thấy, đây chính là phần Ngọc Mễ áp chảo ngon nhất trần đời!
Ăn xong cả cái, Sở Thanh Lâm lặp lại thao tác cùng tỷ lệ nguyên liệu, làm thêm một lần nữa, xác nhận mình đã nhớ kỹ rồi mới bỏ toàn bộ đồ nghề vào ba lô, lại xách cả bàn nhỏ trong nhà theo. Xuất phát, bày sạp bán hàng!
Cậu ta muốn để những người chơi hôm qua cười nhạo mình chống mắt lên nhìn, [Tôi thấy Thanh Sơn] chính là điểm sáng trong game! Còn ai có thể làm được như cậu ta chứ, chỉ có một ngày đã làm thành công món ngon mà ai ai cũng thèm? ?
Đây chính là tiềm lực của những tín đồ ăn uống đó.
Cậu ta chọn bày sạp ở ngay cửa thôn, chỗ có lượng người qua lại đông đúc nhất, lớn tiếng rao mấy phút đã hấp dẫn được chừng mười người chơi đi tới, vây quanh gian hàng của mình.
"Gì gì, cậu em biết làm Ngọc Mễ áp chảo á, thật hay giả đấy?" Có người tò mò lớn tiếng hỏi, cũng quăng cho Sở Thanh Lâm một ánh mắt không tin tưởng.
Sở Thanh Lâm chống nạnh, ưỡn cao ngực: "Đương nhiên là thật rồi, lần trước không tính, lần này tôi dám cam đoan, cho dù không thể giống trăm phần trăm như của anh [Yêu Tinh] thì cũng phải giống đến bảy, tám chục phần trăm!"
Câu nói này không cẩn thận làm bại lộ thân phận của cậu ta, trong số những người chơi đang vây xem, có người đã đọc topic kia, lúc này ngay lập tức nhảy ra: "Cậu có phải cái người đăng topic trong diễn đàn hôm qua không? Bức ảnh kia tôi xem rồi, đen sì sì, vậy mà cũng gọi là Ngọc Mễ áp chảo à? Mọi người nghe tôi đi, đừng bị lừa mua Ngọc Mễ áp chảo của cậu ta, mua là hối hận không kịp đâu!"
Sở Thanh Lâm tức phù mỏ: "Ông anh này, anh không thể nói lung tung như thế được, nay không giống xưa, tôi đã không còn là tôi của mấy tiếng trước nữa. Trình độ làm Ngọc Mễ áp chảo của tôi đã lên đến mức cao nhất rồi, tuyệt đối sẽ không bị cháy như thế kia nữa! Hơn nữa, cho dù là vậy, thực ra mùi vị của nó vẫn rất ngon, chỉ tội trông không được đẹp lắm thôi!"
"À há, nói cậu có vài câu mà đã không chịu được nữa rồi à? Nhóc con, đừng thấy anh đây bây giờ trông dễ tính mà nhầm, nếu là ngày trước, loại gà giò như nhóc anh có thể một đấm hạ gục năm tên luôn đấy!" Người nói chuyện, gồng cơ, phô bày cơ bắp ở cánh tay mình cho mọi người xung quanh xem, tiếp tục nói, "Nhóc còn đứng đó làm gì, nhanh dọn chỗ này đi, tuổi còn trẻ đã đi lừa tiền người ta không phải thói quen tốt đâu, về trồng trọt cho đàng hoàng đi."
Bị người khác nghi ngờ như vậy, Sở Thanh Lâm tức đến độ cả người run lên, nhưng cậu ta biết, bây giờ có nói thêm cũng chả làm được gì, đã không tin thì nói thế nói nữa, người ta vẫn không tin, trừ khi... Cậu ta dùng hành động thực tế chứng minh cho bọn họ thấy.
Sở Thanh Lâm đã có ý tưởng, không tiếp tục để ý đến đám đông xung quanh nữa, tự mình bắt tay vào làm. Đúng như cậu ta nói, thao tác làm Ngọc Mễ áp chảo cậu ta đã rất quen thuộc rồi, thực hiện lưu loát trơn tru, chưa đầy một phút đã múc hạt ngô được tẩm bột vò trong nồi dầu đang sôi, sau đó lại dùng xèng đè chúng nó xuống cho bằng, cẩn thận chỉnh sửa để món ăn có hình tròn hoàn mỹ.
Sau đó chỉ cần đợi chín.
Quai nồi được Sở Thanh Lâm nhấc lên bằng một tay, chậm rãi lắc đều trên bếp lửa. Vẻ mặt cậu ta giống như là đã tính toán cẩn thận, chưa làm xong cũng đã biết thành phẩm sẽ trông như thế nào.
Người vừa rồi tranh cãi với Sở Thanh Lâm thấy cậu không chịu nghe theo khuyên bảo của mình, trái lại còn cố ý làm ngược lại, vốn trong lòng còn có chút tức giận, xắn tay áo tính xông lên đánh cậu nhóc một trận. Nhưng ngay khi vừa bước lên, thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt Sở Thanh Lâm, anh ta hơi ngây ra một chút, sau đó bước chân dần chậm lại.
Chờ đi tới trước sạp hàng, anh ta khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc đứng nhìn. Hừ, để coi nhóc con mặt búng ra sữa này có thể làm ra được cái gì!
Những người đứng vây xem xung quanh cùng dần dần im lặng không nói nữa, chăm chú nhìn vào nồi. Trong đó có một vài người đánh mắt nhìn quanh, nhân lúc không ai chú ý đã chui vào đến sát trong cùng, trong tay cầm sẵn 5 đồng, chờ Sở Thanh Lâm làm xong. Nếu thành công thì mình nhất định phải là người đầu tiên cướp được.
Dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của đám đông, phần Ngọc Mễ áp chảo đầu tiên đã hoàn thành. Sở Thanh Lâm đặt món ăn vừa ra lò của mình lên đĩa trên bàn, toàn bộ bánh là một màu vàng ruộm, tròn trịa, còn tỏa ra hương thơm mê người. Quả thực chính là món ăn trong mơ của tất cả mọi người.
Là thật!
Là Ngọc Mễ áp chảo thật này!
Sở Thanh Lâm đắc ý nhìn những người chơi khác.
"Cái này..." Người đàn ông vừa rồi lên tiếng phản đối Sở Thanh Lâm, đòi đánh cậu ta, nay đang nhìn đĩa Ngọc Mễ áp chảo mà nhỏ dãi, dứt khoát lên tiếng xin lỗi, "Xin lỗi cậu em nhé, ban nãy là do tôi quá hấp tấp, tôi không nên nói cậu như vậy, lại còn muốn đánh đuổi cậu nữa. Thực sự là... Rất quá đáng! May mà cậu không bỏ đi, nếu không bọn tôi đã không thể nhìn thấy quả trình làm ra món Ngọc Mễ áp chảo hoàn hảo như vậy được. Cậu xem thế này được không, coi như là để xin lỗi, tôi trả 100 đồng để mua đĩa Ngọc Mễ áp chảo này của cậu, tiền đồng trên người tôi chỉ có đúng từng đấy thôi, cậu đừng chê ít nhé, khà khà..."
Anh ta còn đang cười ngốc thì đã bị người phía sau chen lên.
"Dẹp ra dẹp ra, đừng tưởng là bọn này không biết trong lòng ông nghĩ gì, không phải muốn mua Ngọc Mễ áp chảo sao, nói lắm vậy làm gì? Chú em, cậu đừng để cái tên này lừa gạt! Không phải 100 thôi sao, ai mà không có chứ..."
Nói xong, đã thò tay ngay vào trong ba lô lấy tiền.
Sở Thanh Lâm vội vàng ngăn người lại: "Không cần không cần, 100 đồng nhiều quá. Trước tôi có nói, tiệm mới khai trương bán nên giảm giá, một phần Ngọc Mễ áp chảo chỉ có 5 đồng thôi. Nếu mai tôi còn bán tiếp, vậy sẽ bán đúng giá gốc, 10 đồng một phần. Tôi nấu Ngọc Mễ áp chảo mọi người đều đã thấy rồi đúng không? Thực sự có thể ăn được đúng không? Ai muốn mua thì có thể xếp hàng ngay bây giờ."
Thấy Sở Thanh Lâm không vì tranh chấp trước đó mà làm bộ làm tịch, còn nghiêm túc buôn bán, những người vây xem dồn dập khen ông chủ nhỏ rộng lượng, sau đó nhanh chóng xếp thành một hàng dài.
Người chơi tranh chấp với Sở Thanh Lâm ban nãy tên là [Ông mày họ Kim], lúc này trên mặt anh ta tràn đầy xấu hổ, thực sự thấy ngại ngùng. Sau khi thấy Sở Thanh Lâm bình tĩnh gật đầu với mình, vẻ áy náy trên mặt anh ta lại càng đậm.
[Ông mày họ Kim] rất muốn rời đi ngay tắp lực, rồi lại không nỡ bỏ lại Ngọc Mễ áp chảo mình hằng nhớ mong, anh ta chần chờ xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn quyết định ở lại, nhân lúc còn chưa đông người tới, xếp xuống cuối hàng.
[Ông mày họ Kim] nghĩ thầm, chờ lát nữa đến lượt mình, anh ta nhất định phải xin lỗi ông chủ nhỏ cho tử tế, sau đó... Mua mười phần Ngọc Mễ áp chảo, để dành từ từ ăn!
Rất nhanh đã có vị khách đầu tiên ăn được Ngọc Mễ áp chảo, người xếp sau lập tức kéo đối phương lại, liên mồm hỏi xem mùi vị thế nào.
"Hức hức hức! Ngon, ăn thật là ngon! Hóa ra Ngọc Mễ áp chảo có vị như thế này, vừa thơm vừa ngọt, lại giòn xốp, tui chưa từng ăn được món nào ngon như vậy cả, giờ có chết cùng không cò gì hối tiếc nữa, hu hu hu!"
Ỷ vào trong game không ai biết mình là ai, người nọ khóc nức nở, vừa gào khan vừa nhồm nhoàm ăn không ngừng miệng. Chưa đến một phút, Ngọc Mễ áp chảo mua được đã không còn lại gì, người nọ nhìn hai bàn tay trống trơn dính đầy dầu mỡ của mình, choáng váng luôn.
Ngọc Mễ áp chảo của tui đâu rồi? Ngọc Mễ áp chảo nóng hổi, vừa thổi vừa ăn của tui đâu rồi?
Ồ, hóa ra mình đã ăn hết rồi à, vậy thì không sao.
Liếm môi một cái, người nọ lại chạy xuống cuối, xếp hàng lượt nữa, trong lòng không khỏi hối hận, sao ban nãy mình lại quên không mua nhiều thêm mấy phần chứ.
Hối hận quá, hối hận chết mất.
Chờ đến lúc Bạch Lê tới gần, công việc kinh doanh của Sở Thanh Lâm đã vô cùng đắt khách rồi. Có người chơi chận ra Bạch Lê chính là người đầu tiên may mắn được ăn Ngọc Mễ áp chảo do [Yêu Tinh] tự tay làm, bèn nhiệt tình vẫy tay với cậu, chờ Bạch Lê tới gần, đối phương mới chỉ vào Ngọc Mễ áp chảo còn chưa nấu xong trong nồi của Sở Thanh Lâm, hỏi có giống với cái cậu được ăn không.
"Giống." Bạch Lê cẩn thận quan sát, nghiêm túc khen ngợi Sở Thanh Dương đang căng thẳng bên kia, "Cậu giỏi thật đấy, không có công thức cũng có thể làm được Ngọc Mễ áp chảo, xem ra cậu rất có tài."
Đối phương vậy mà không hề trách cậu ta học trộm cách làm Ngọc Mễ áp chảo, còn lấy nó ra buôn bán! Tảng đá lớn trong lòng Sở Thanh Dương cuối cùng cũng được đặt xuống, biểu cảm trên mặt thả lỏng hơn không ít. Cậu nhóc cảm kích cười với Bạch Lê, không chút nghĩ ngợi đã đưa phần Ngọc Mễ áp chảo mình vừa làm xong cho Bạch Lê.
"Cảm ơn, để tôi mời anh ăn Ngọc Mễ áp chảo nhé!" Dứt lời, không chờ Bạch Lê mở miệng, cậu nhóc đã nhét luôn cái đĩa vào trong tay Bạch Lê.
Thấy cảnh này, game thủ xếp hàng chuẩn bị đến lượt lập tức không vui: "Ây này này, ông chủ nhỏ à, lần này đến lượt tôi cơ mà, sao cậu lại đưa Ngọc Mễ áp chảo đáng ra là của tôi cho anh bạn nhỏ này rồi?"
Nếu là là lúc bình thường, anh ta mà nóng lên thì không dễ nói chuyện như vậy đâu. Nhưng hôm nay, một phần là vì anh ta đã xếp hàng lần hai, ăn Ngọc Mễ áp chảo một lần rồi, tâm trạng được hương vị ngọt ngào đó an ủi không còn chút cáu kỉnh nào, cho nên mới không nổi giận. Còn phần khác là vì, anh ta dám lấy giác quan thứ sáu siêu nhạy bén của mình ra thề, quanh người anh bạn nhỏ này có một luồng khí rất lạ, có cảm giác không dễ chọc.
Nói không chừng đây chính là trùm ẩn, nhỡ mai mốt trong game gặp vấn đề gì, có thể tìm đến đối phương để xin giúp đỡ!
Chính bởi hai lý do này, nên thái độ của anh ta mềm mỏng hơn không ít, ngay cả Sở Thanh Lâm cũng kinh ngạc nhìn sang, nghĩ thầm thời buổi này vẫn còn người dễ nói chuyện thế cơ à? Phải nói là nhẹ nhàng triệu triệu chút ấy.
Sở Thanh Lâm lập tức bù lu bù loa lên: "Xin lỗi anh nha, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, mời [Lê Bạch] ăn Ngọc Mễ áp chảo là vì cảm ơn anh ấy. Anh xem hay là thế này có được không, chờ tôi dọn quầy, tôi lại làm riêng một phần Ngọc Mễ áp chảo nữa cho anh nhé?"
Cậu ta không nói rõ ra là cảm ơn vì cái gì, nhưng ai nấy đều hiểu.
Có thể được tặng không một phần Ngọc Mễ áp chảo, đương nhiên là không tồi, người chơi kia không chút do dự đã đồng ý.
Sở Thanh Lâm làm Ngọc Mễ áp chảo đã quen tay, tốc độ nhanh hơn không ít, rất nhanh phần thứ hai đã làm xong, giao cho người chơi nọ. Đối phương trả tiền, cầm Ngọc Mễ áp chảo đứng ngay bên cạnh ăn, tiện thể chờ Sở Thanh Lâm dọn quầy.
Lần này thì hay rồi, Ngọc Mễ áp chảo trong tay Bạch Lê không thể trả về được. Anh đành bất đắc dĩ cảm ơn ý tốt của cậu nhóc, nói một câu mình còn có việc rồi rời khỏi chỗ đám đông. Trước khi đi, anh lại nhìn về phía NPC trưởng thôn một cái.
Bạch Lê đi chưa lâu, trưởng thôn cũng chầm chậm đi tới trước quầy hàng của Sở Thanh Lâm, nói với cậu nhóc: "Không ngờ cậu bạn nhỏ này lại có tài nấu nướng như vậy, chỗ già còn có một công thức nấu ăn khác, là lúc còn trẻ ra ngoài du ngoạn ngẫu nhiên có được, tên là Bánh trứng khoai tây, giờ tặng lại nó cho cậu. Hi vọng sau này cậu có thể làm ra nhiều món ngon, được mọi người yêu thích."
Nói xong, bèn đưa ra một tờ giấy cùng một gói vải có năm phần nguyên liệu.
Sở Thanh Lâm dại ra.
Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là không dám tin, cuối cùng rơi vào trạng thái sung sướng, múa may quay cuồng. Hai tay cậu ta run rẩy, nhận lấy công thức nấu ăn trong tay trưởng thôn, không chút nghĩ ngợi lập tức chọn học ngay, tiếp đó nâng niu nguyên liệu đối phương đưa cho, cất vào ba lô. Cậu ta liếc nhanh một cái, phát hiện trong số nguyên liệu trưởng thôn cho mình có cả trứng gà.
Chao ôi, chính là cái loại vỏ ngoài thì cứng, đập ra thì nhơn nhớt tanh tanh... Đó sao?
Sở Thanh Lâm dùng sức lắc đầu, hất cái mớ suy nghĩ về trứng gà trong óc mình đi, Cậu ta tin, thứ trò chơi đưa ra, nhất định chính là hàng cao cấp, trứng trưởng thôn cho, tuyệt đối không phải cái kiểu kinh dị kia.
Những người chơi khác rõ ràng còn bị đả kích mạnh hơn cả Sở Thanh Lâm. Sau khi phản ứng lại, trên mặt bọn họ viết toàn là ước ao, ghen tỵ, đố kỵ, hận... Suýt chút nữa đã nhào lền, ngăn không cho Sở Thanh Lâm học công thức nấu ăn. Trơ mắt nhìn Sở Thanh Lâm chọn học công thức, bọn họ lại lần nữa chú ý đến món Bánh trứng khoai tây còn chưa thấy mặt mũi kia, nhiệt liệt tỏ vẻ, muốn đặt hàng trước, giá bao nhiêu cũng mua!
Sở Thanh Lâm ôm ba lô, liên tục lùi về phía sau, đầu lắc lia lịa như trống bỏi: "Không được! Không được! Bánh trứng này tôi tạm thời không bán, chờ sau này có điều kiện mới nói sau!"
Nhất định không được!
Sau đó, không cần biết những người chơi khác dụ dỗ, dỗ dành thế nào, Sở Thanh Lân vẫn kiên quyết cắn chặt răng, không chịu hé miệng. Chờ sau khi bán phần Ngọc Mễ áp chảo cuối cùng xong, Sở Thanh Lâm chịu đựng áp lực khủng khiếp, nhanh chóng dọn quầy, trốn về nhà mình.
Cậu ta không biết là, loại kỳ ngộ như tùy tiện bày sạp lại được trưởng thôn tặng công thức nấu ăn, mà mình gặp được, rất nhanh đã được những người chơi khác đăng lên diễn đàn, người thấy được đều dao động, lập tức hành động...
Diễn biến như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Sở Thanh Lâm và Bạch Lê.
*
Hôm nay Văn Tinh Diệu lên game khá trễ.
Ngay khi ý thức kết nối với mạng vũ trụ, hắn không vội vã đăng nhập vào game, mà chọn liên hệ với sĩ quan phụ tá Đường Nghênh của mình trước.
Đúng lúc Đường Nghênh cũng đang online, sau khi nhận được tin, y vội vàng nhắn lại, hai người hẹn địa điểm gặp mặt trong game, năm phút sau thành công gặp mặt.
"Thượng, thượng tướng, tôi cuối cùng cũng tìm được ngài rồi!" Ở một góc không người, Đường Nghênh nước mắt lưng tròng nhìn Văn Tinh Diệu, trong giọng còn mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Có trời mới biết anh ta đã chờ ngày này bao lâu rồi. Tóm lại, có thể nhìn thấy thượng tướng thực sự là quá tốt!
"Được rồi, không phải tôi đã không sao rồi đây thôi?" Văn Tinh Diệu bình tĩnh vỗ vỗ vai cấp dưới.
Hai người làm quen với diện mạo mới của đối phương một chút, sau đó mới báo tên trong game của mình cho người kia biết.
"Thượng tướng, nick trong game của tôi là [Nằm chơi cũng thắng], sau này ngài cứ gọi tôi là [Nằm Thắng] là được." Đường Nghênh vui vẻ nói, anh ta cảm thấy tên này của