Cuối cùng, [Một nhớ nghiêng thành] chấp nhận lời giải thích của Bạch Lê, ở trước mặt mọi người, dẫn theo bạch tuộc lớn nhảy xuống biển.
Đầu bạch tuộc lớn vốn căng tròn như một cái bóng đèn, nhưng có lẽ để phù hợp cho chủ nhân mình cưỡi lên, đỉnh đầu nó hơi lõm xuống một tí, vị trí nằm ngay phía sau chỗ hai cái rìu nhỏ kia.
[Một nhớ nghiêng thành] cẩm thận ngồi vào chỗ lõm đó, mông hơi đè xuống, cảm nhận sự đàn hồi mềm mại ở bên dưới truyền đến, y mỉm cười, nắm hai tay cầm phía trước, ra lệnh "Tiến lên" cho bạch tuộc lớn.
Tất cả các xúc tua xủa bạch tuộc lớn lúc này lập tức múa may loạn xa, ở trên mặt biển hết rẽ trái lại rẽ phải, làm mặt biển xung quanh nổi bọt trắng xóa, chỉ có chỗ [Một nhớ nghiêng thành] ngồi trên đỉnh đầu nó là tương đối an toàn.
Sở dĩ nói "Tương đối an toàn" là vì thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút bọt nước bắt lên người y. Mà như không ít người chơi đã nói, chỉ cần có thể cho họ tự do đi lại trên biển, người dính tí nước thì đã, làm sao? Vì thế, cho dù tóc tai [Một nhớ nghiêng thành] bị nước biển làm ướt nhẹp y vẫn cười một cách đầy sung sướng tự hào.
Người chơi trên bờ nhìn cảnh này mà trong lòng chua xót không thôi, bọn họ chỉ có thể âm thầm tự an ủi bản thân, con bạch tuộc lớn này chỉ có thể chở được một người thôi, sau này bọn họ nhất định sẽ bắt được một con có thể chở được nhiều người một lúc.
Đến lúc đó, dẫn theo một đám người kêu "À ú" lượn qua lượn lại trên biển, chất chơi khỏi phải nói.
Cưỡi bạch tuộc lớn phi phăm phăm trên biển độ năm phút đồng hồ, [Một nhớ nghiêng thành] mới quay về bờ. Vừa xuống khỏi người bạch tuộc lớn, y đã không kìm được bắt đầu chia sẻ cảm giác của mình khi ngồi trên người bạch tuộc.
"Chỗ lõm ở giữa ngồi êm lắm, nhưng để chân thì hơi chật một chút, không nhúc nhích được. Hai cái rìu kia, ặc... Tay cầm, rất chắc chắn. Tôi để ý, lúc mình nắm vào đó, bạch tuộc lớn không có chút cảm giác nào cả, hoàn toàn không bị đau, vậy là tôi an tâm rồi. Tốc độ bơi của nó nhanh lắm, lại không thấy xóc nảy tí gì, nói chung, bỏ 666 vàng ra mua nó thực sự rất có lời!"
"Được rồi, được rồi, biết tên nhãi nhà ông số may mua được nó, đừng có ở trước mặt bọn này mà khoe khoang nữa, có được không?" Có người chơi thân quen với [Một nhớ nghiêng thành] đi tới bá cổ y, nịnh nọt thương lượng, "Người anh em, không thì ông cho tôi mượn bạch tuộc lớn cưỡi thử một phát đi? Tôi không cưỡi lâu đâu, chỉ năm phút thôi có được không, thèm chết tôi rồi!"
[Một nhớ nghiêng thành] nghĩ một chút rồi đồng ý. Nhưng mà cơ hội như vậy chỉ dành cho người đầu tiên mở lời thôi, sau đó ai mà muốn cưỡi bạch tuộc lớn đi dạo một vòng thì y phải thu phí. Y là người làm ăn đàng hoàng, chỉ cần bỏ tiền ra, cái gì cũng dễ thương lượng ~
Về phần y dùng tiền lời thế nào ấy hả... Đi chợ chiều mua một ít thức ăn vặt dành cho thú cưng do người chơi tự chế là một lựa chọn rất tốt.
Bạch tuộc trưởng thành rồi, phải tự thân vận động, tay làm hàm nhai thôi!
Mấy người Bạch Lê không biết đã lặng lẽ rời đi từ bao giờ, trong lúc [Một nhớ nghiêng thành] kinh doanh dịch vụ cho thuê bạch tuộc, làm ăn vô cùng phát đạt thì họ đều đã về đến nhà mình, sửa sang lại đồ đạc vật phẩm một chút rồi đều logout nghỉ ngơi.
Bạch Lê logout xong, vừa mở cửa đi ra ngoài đã đối diện với ánh mắt đầy ai oán của anh trai trong hình hài trẻ con.
"Anh cũng muốn có thuyền, anh cũng muốn ra biển." Chúc Mặc Lăng phồng má, phụng phịu nói.
Thời gian một buổi trưa thêm phân nửa buổi tối, anh ta đều dành để xem Bạch Lê và Văn Tinh Diệu livestream ra khơi, vừa bất mãn chuyện Văn Tinh Diệu nhân lúc không ai chú ý, "Táy máy tay chân" với em trai, trong lòng lại vừa trông ngóng với việc ra biển thám hiểm.
Đàn ông con trai, làm gì có ai không có giấc mộng ra khơi khám phá?
Nhưng mà, thôn bọn họ mới thành lập được có một tháng, đến giờ người trong thôn vẫn còn đang đánh vật với nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn", cũng chưa nghe ai nói có thể thông qua nhiệm vụ này nhận được bản vẽ thuyền đánh cá cả. Vì thế, muốn dựa vào nỗ lực của mình để ra biển là một chuyện vô cùng khó khăn, tuy cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Chúc Mặc Lăng vẫn lựa chọn ra ngoài cầu cứu.
Em trai anh ta chính là người thiết kế "Vùng đất điền viên" nha!
Sau đó người thiết kế lạnh lùng vô tình từ chối yêu cầu của anh trai ruột nhà mình.
"Không được đâu, vì sự công bằng trong game, sao em có thể cho anh đi cửa sau được?" Bạch Lê lắc đầu.
Chúc Mặc Lăng có chút không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy, bản vẽ thuyền đánh cá của streamer kia lấy được ở đâu vậy, nếu làm nhiệm vụ là nhận được, vậy anh sẽ cố gắng phấn đấu, như vậy là được đúng không?"
Nói tóm lại, anh ta nhất định muốn có một chiếc thuyền riêng cho mình!
Câu hỏi này thành công khiến Bạch Lê không biết nên trả lời sao cho phải, cậu ngẩng đầu nghĩ một lúc, mới nhớ ra lai lịch của bản vẽ, sau đó ngượng ngùng nói: "Tháng trước không phải em cần chọn streamer cho các thôn đó sao? Mấy người [Hoài Bích] đều đến giúp một tay, bọn em bận đến hơn nửa đêm mới xong việc, để cảm ơn bọn họ đã giúp, em bèn gửi cho mỗi người một gói quà tặng, bản vẽ này là mở được trong gói quà."
Nói đến chuyện này, Chúc Mặc Lăng cũng nhớ ra, hình như hai người Hồ Nhất và Hồ Nhị cũng nhận được gói quà như vậy, tiếc là gói quà được cài đặt mặc định theo nick của hai người bọn họ, mà Hồ Nhất và Hồ Nhị lại nổi tiếng là tay thôi, chẳng mở được thứ gì tốt trong gói quà cả.
Kết quả, bây giờ em trai lại nói, bản vẽ thuyền đánh cá không ai có kia lại là mở được trong gói quà, anh ta nghĩ thế nào cũng thấy mình thiệt to, tuy lúc đó anh ta vẫn đang trong hình dạng hồ ly nhỏ màu đen, nhưng nói gì thì nói, anh ta cũng coi như ở cùng họ suốt thời gian làm việc mà?
Vì sao mọi người đều có, chỉ có anh ta là không!
Không cần Chúc Mặc Lăng nói lời này ra miệng, Bạch Lê đã đọc được tất cả trong ánh mắt tràn đầy ai oán của anh ta. Cái này ai mà nghĩ được chứ, lúc đó cậu cũng đâu biết đối phương là anh trai ruột của mình đâu, cậu chỉ nghĩ Chúc Mặc Lăng là một nhóc con cần người chăm sóc thôi, đi tặng gói quà cho anh ta làm gì.
Giờ thì hay rồi, người nào đó chủ động tới tận cửa để đòi luôn.
Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, cho anh trai mình một gói quà tương tự hình như cũng không phải chuyện gì quá bất công, dù sao cũng là gói quà ngẫu nhiên, ai có thể đảm bảo bên trong sẽ mở được món gì chứ?
Nghĩ như vậy, Bạch Lê cũng không xoắn xuýt nhiều, mở miệng đồng ý, nói chờ lần tới vào game sẽ gửi gói quà bổ sung. Đạt được mục đích, Chúc Mặc Lăng cười tươi roi rói, còn hỏi hai người có muốn xuống nhà ăn khuya không.
Anh ta hồn nhiên không biết, lúc ra quyết định này, Bạch Lê còn định lên giá một vật phẩm mới trong khu mua sắm: Hộp ra khơi bất ngờ.
[Hộp ra khơi bất ngờ: 50 tinh tệ một hộp, ngẫu nhiên mở được các loại vật dụng đi biển, có 0.001% tỷ lệ mở được bản vẽ thuyền đánh cá.]
"Được ạ, em đúng là đang thấy hơi đoi đói, chúng ta đi nấu gì ăn đi." Bạch Lê nói xong, một tay dắt Văn Tinh Diệu, một tay dắt anh trai nhỏ, vui vẻ đi xuống dưới nhà.
Bữa khuya Văn Tinh Diệu nấu hôm nay là món mì, tham khảo theo cách làm "Mì" thời Trái Đất cổ, hắn "Đan" mì sợi mình cán thành tấm, sau đó chiên ngập dầu, chiên xong thì thấm hết
dầu đi, cho vào hộp bảo quản cẩn thận, khi nào muốn ăn thì chỉ cần ngâm nước sôi là sợi mì sẽ mềm dai như cũ.
Chỉ có mỗi mì thôi thì không đủ, còn cố ý nấu nước hầm xương và nước sốt đặc biệt, rau xanh tươi mới, thêm thịt bò xắt mỏng xếp lớp bên trên, cộng cả lại mới cho ra bát mì hoàn chỉnh trước mặt mỗi người.
Vì vẫn còn sớm, cho nên Bạch Lê còn gọi cả Hồ Nhất và Hồ Nhị ở cách vách sang, năm người ăn hết một nồi mì lớn, hài lòng cảm thán đây mới gọi là cuộc sống mỹ mãn.
"Đúng rồi." Bạch Lê đột nhiên nói, "Chờ một thời gian nữa, em định quay về "Sao Hi Vọng" xem thử."
"Hả? Sao tự nhiên lại muốn về chỗ đấy, em bận tâm ai ở đó à?" Chúc Mặc lăng nhíu mày, không đồng ý ngay.
Anh ta không có ấn tượng tốt đẹp gì với hành tinh kia, trước kia em trai bị đưa tới đó, anh ta và Hồ Nhất, Hồ Nhị đều đi cùng, trên phi thuyền còn có rất nhiều gia đình khác vì nguyên nhân tương tự mà phải tới "Sao Hi Vọng", bầu không khí trên phi thuyền tràn ngập bi thương. Bị bầu không khí như vậy bao trùm, khiến anh ta cảm thấy ngột ngạt, không tài nào thở nổi.
Hơn nữa, em trai còn mất tích ngay trên chính hành tinh đó, tuy bây giờ chính miệng em trai đã nói là do tự mình rời đi, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút mẫu thuẫn.
Bây giờ nghe em trai nói muốn quay về đó nhìn xem, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là ngăn cản.
"Không phải tự nhiên, thực ra sau khi khôi phục ký ức, em đã có ý này rồi." Bạch Lê giải thích, "Tất cả mọi người ở đó, thực ra đều khiến em bận tâm..."
Sau đó, Bạch Lê kể lại sinh hoạt của những thú nhân bị lùi về kỳ con non trên "Sao Hi Vọng" mà bọn họ chưa biết.
Sau khi lùi về kỳ con non, thú nhân không mất đi trí khôn khi còn là con người giống như tất cả tất cả đã nghĩ, sự thông minh của bọn họ vượt xa động vật thông thường, thậm chí, sau khi sinh sống trên đó mấy năm, họ còn khôi phục lại được một chút ý thức của con người.
Nhưng loại nhận thức này, đối với thân nhân đã quen với dáng dấp con người của họ mà nói, rất dễ bị nhầm lẫn thành mối liên hệ huyết thống, hoặc do thiên tính gây ra. Bất kể họ có hành động thân thiết đến đâu cũng sẽ bị mọi người cho là do bắt chước, làm thói quen.
Khi đó, ngày nào Bạch Lê cũng có thể nghe thấy đám nhóc lông xù khác cằn nhằn, nói bọn họ sống thiệt là khó, ngay cả muốn nói với người nhà là mình chán món này rồi, muốn đổi sang ăn món khác cũng không được. Ai bảo bọn họ không thể nói chuyện chứ?
Mà tình huống của Bạch Lê thì lại đặc biệt hơn những con non này một chút. Sau khi ngơ ngơ ngác ngác độ một hai tháng, cậu đã ý thức được chuyện gì xảy ra với thân thể của mình, cũng đoán ra nơi mình đang ở. Sau đó, bắt đầu hành trình khám phá "Sao Hi Vọng".
Trong quá trình này, Bạch Lê kết bạn được với không ít kỳ con non khác, cùng bọn họ trò chuyện đơn giản. Có lẽ là do kỳ con non của cậu trông rất đáng yêu, Bạch Lê mặt dày cho rằng mình là đứa được tập thể cưng chiều nhất trong đám động vật lông xù này, dường như ai cũng thích ở cùng một chỗ với cậu.
Lại qua thêm một khoảng thời gian nữa, cậu quen được người lớn tuổi nhất trên "Sao Hi Vọng" ⸺⸺ Cụ Rùa.
Cụ Rùa có thể nói là một trong những thú nhân đến "Sao Hi Vọng" sớm nhất, những thú nhân cùng ông đến đây, sau khi lại lớn lên một lần nữa thì đều chết già, chỉ có mình ông, do hình thú có tuổi thỏ dài mà vẫn còn sống.
Lúc một hồ một rùa gặp nhau, Bạch Lê rất nhanh đã nhận ra cụ Rùa hoàn toàn khác với những thú nhân nhỏ khác, dường như ông hoàn toàn tỉnh táo.
Mà cụ Rùa thì lại nói với cậu một câu: "Người lão muốn chờ cuối cùng cũng xuất hiện."
Bạch Lê lúc đó: "?"
Chuyện xảy ra sau đó, Chúc Mặc Lăng và Văn Tinh Diệu đều đã nghe Bạch Lê nói qua. Dưới sụ chỉ dẫn của cụ Rùa, Bạch Lê trốn khỏi "Sao Hi Vọng", dùng chút sức mạnh ít ỏi còn sót lại trong người, tự biến mình thành một thiếu niên bình thường.
Thiếu niên dựa theo kế hoạch đã đặt ra trước đó mà làm, ý thức của bản thân thì lại vượt qua không gian thời gian, sống ở một thế giới khác hơn mấy trăm ngàn năm, chờ đến khi trở về, kiến thức cậu mang theo phải nói là vô cùng quý giá đối với Đế quốc và toàn bộ vũ trụ.
"Theo như lời cụ Rùa nói, ông ấy đã sống một mình trên hành tinh hơn trăm năm rồi, sau đó đột nhiên có một ngày, ông ấy có được năng lực dự đoán tương lai. Mà loại năng lực này lại cực kỳ yếu, mỗi lần dự đoán đều phải tiêu tốn rất nhiều thời gian chờ. Trong một trăm năm đó, ông ấy đã dự đoán một chuyện, không bao lâu nữa, người có thể cứu chữa chứng "Đứt gãy gien" sẽ tới "Sao Hi Vọng", và gặp ông ấy vào một ngày không xa. Cụ Rùa đã tới nơi xuất hiện trong dự đoán của ông ấy chờ rất lâu, sau đó người đầu tiên ông ấy gặp được ở đó là em." Bạch Lê nói.
Thấy Văn Tinh Diệu và Chúc Mặc Lăng đều không nói tiếng nào, Bạch Lê tiếp tục nói: "Cho đến lúc này, những dự đoán của ông ấy quả thực đã ứng nghiệm, quan trọng nhất là, đối với chuyện "Cứu chữa chứng đứt gãy gien", trong lòng em có vài ý tưởng, mà ý tưởng đó chỉ dựa vào sức một mình em thì không thể thực hiện được. cho nên em đính quay về một chuyến, nhìn xem có thể thay đổi hiện trạng của "Sao Hi Vọng" không."
Về phần thay đổi cái gì, thay đổi ra làm sao, rất cả đều đã được Bạch Lê liệt kê ở trong đầu.
Đều đã nói đến vậy rồi, Chúc Mặc Lăng đương nhiên sẽ không ngăn cản nữa, anh ra khàn giọng nói: "Bọn anh đi cùng em, em tính bao giờ sẽ xuất phát?"
Anh ra nói "Bọn anh" ở đây, là chỉ bản thân mình cùng Hồ Nhất, Hồ Nhị. Còn Văn Tinh Diệu có đi hay không, anh ta mặc kệ.
Sao Văn Tinh Diệu lại để chuyện đứt gánh giữa đường ở đây được, vội nhanh chóng bày tỏ quan điểm: "Tôi cũng đi với em, có việc gì cần cứ nói với tôi!"
Hắn có linh cảm, thay đổi Bạch Lê muốn làm có thể sẽ liên quan đến trò chơi và trồng trọt, thậm chí cậu cũng định trị liệu cho đám động vật lông xù... Ặc, là thú nhân trên "Sao Hi Vọng", phương pháp thì tham khảo quá trình chữa trị của hắn và Chúc Mặc Lăng.
Trong tình huống này, thân là bạn trai của Bạch Lê, làm sao hắn có thể vắng mặt được? Nếu như suy nghĩ của hắn là đúng, vậy thì càng không thể thiếu sự tham gia của hắn và các chiến sĩ trong quân đội.
Chứng đứt gãy gien, là kẻ thù chung của tất cả người dân Đế quốc.
Bạch Lê nói: "Khoảng chừng mười mấy ngày nữa là thân thể của anh sẽ hoàn toàn khôi phục, chờ anh khỏe lại rồi, chúng ta sẽ lên đường, thời gian xuất phát tạm thời định vào 20 tháng này đi."