Đêm nay, đối với người dân vũ trụ thích thức khuya mà nói, là một đêm đáng nhớ.
Tối hôm đó, bọn họ mới thấu hiểu sâu sắc câu nói "Mỗi người có một niềm vui riêng", có người mới ra biển đã bị tống về nhà, có người lại kiếm lời đầy chậu đầy bát, khiến người người nhà nhà hâm mộ ghen tỵ.
Tối hôm đó, bọn họ biết kho báu trên đảo kho báu thuộc về người tham gia, cứ tham gia là có phần, biết được thế giới tuyệt đẹp dưới đáy biển, biết "Báu vật" trong bản đồ kho báu không chắc đã thực sự là "Báu vật", còn biết trong sò điệp lớn thế mà có thể thực sự có ngọc trai, còn là kiểu số lượng không hạn chế.
Sau khi người chơi ra biển bằng bè gỗ lục tục trở về, những nhóm không còn phương tiện di chuyển cũng chọn nhảy xuống biển trực tiếp quay về nhà, tiếng thảo luận trong các topic trên diễn đàn của họ cũng dần nhỏ lại, bị cách topic mới thay thế.
Rất nhanh đã có một tiêu đề gây chú ý, đập vào mắt các cư dân mạng đang buồn ngủ.
"Thôn mới số 288, người chơi ID: [Missie], người anh em này nói mình nhất định không chọn cách nhảy xuống biển tự tử để về nhà, mau mới vây xem coi y có thể kiên trì tới bao giờ nào!"
[Missie] là người chơi đã vào game được một tháng, đồng thời cũng là một trong các streamer của thôn số 288.
Nội dung livestream của y khá đặc biệt, tên là "Rốt cuộc tôi có thể nhàm chán đến mức nào", có lần y trồng lúa mì thành hình đầu mèo đang khóc, tự ngụy trang thành bù nhìn rơm để dọa lũ chim sẻ đến ăn mót, bỏ cả một ngày ngồi ở điểm câu cá chỉ để đếm xem người chơi có thể bắt được tổng cộng bao nhiêu con cá... Tóm lại là toàn những việc khó tin.
Có thể nói, y livestream bao nhiêu ngày thì có bấy nhiêu chuyện nhàm chán, không chuyện nào giống chuyện nào, cho nên khán giả xem live bày tỏ, tuy những việc này nghĩ lại đúng là nhàm chán thật, nhưng không hiểu sao lại gây nghiện, kiểu một ngày không xem là bứt rứt trong người, xem một cái là cả ngày yên (khó) ổn (ở).
Hoạt động toàn dân làm bè gỗ lần này, [Missie] đương nhiên không bỏ qua, nhưng y không chọn ghép nhóm với người chơi khác mà tự đóng một chiếc bè nhỏ chỉ vừa đúng cho một người ngồi, sau đó lập tức xuất phát.
Nói thế nào nhỉ, dọc đường đi của y phải nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió, không chút trắc trở, cái gì mà hải tặc, hải đảo, toàn bộ đều vô duyên với y. y cũng không quăng lưới bắt cá, hơn phân nửa thời gian livestream đều đang nằm ngửa trên bè, gió thổi hướng nào thì y trôi theo hướng đó, không có mục đích.
Khán giả xem một hồi thì không chịu nổi nữa, bắt đầu đánh comment nói không thì người anh em tìm chút chuyện gì làm đi, không thì hát cho mọi người nghe cũng được, nếu không mọi người cứ có cảm giác là đem xem livestream ru ngủ.
Nhưng [Missie] còn lâu mới làm, y kiên quyết từ chối lời đề nghị của khán giả, nói đây chính là một chuyến đi nhàm chán, chỉ cần bè gỗ không va phải đá ngầm vỡ nát, y có thể nằm thế đến khi sông cạn đá mòn. Nói xong y lấy bánh quy ra gặm răng rắc răng rắc, lại tu ừng ực thêm nửa chai nước nữa mới nằm lại như cũ, còn lấy một cái mũ ngư dân ra che ở trên mặt.
Khán giả nhìn bè gỗ được buộc bằng mấy loại dây leo cực kỳ chắc chắn, bốn phía còn được quấn thêm một vòng rơm rạ để tăng sức nổi, độ dày đủ để người khác làm ba cái bè gỗ, thì để lại một chuỗi chấm lửng, im lặng tuyệt đối trên khu bình luận.
Xem thì vẫn sẽ xem tiếp, nhưng không thể chỉ có mình bọn họ phải chịu đựng sự nhàm chán này được, cho nên mới trên diễn đàn mới xuất hiện topic kia.
Chờ sáng hôm sau Bạch Lê tỉnh dậy, trong phòng phát sóng của [Missie] đã có đến mấy chục triệu người vây xem y ngồi "Thuyền" phiêu lưu, tất cả đều đang khiếp sợ bày tỏ: Người này vẫn chưa lật thuyền cơ à, phá kỷ lục rồi!
Bạch Lê làm tổ trong lồng ngực Văn Tinh Diệu, híp mắt lười biếng xem diễn đàn game, một bên kể lại những nội dung một xem được cho Văn Tinh Diệu nghe, nằm trên giường thêm một lúc cậu mới chui ra khỏi chăn, mặc quần áo tử tế chuẩn bị đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài.
Hiện giờ đã muộn hơn giờ ăn sáng mọi khi của cậu nửa tiếng, hơn nữa cậu bây giờ thấy đói hơn hôm qua nhiều, nếu không nhanh bổ sung năng lượng, sợ là sẽ eo mỏi chân run, toàn thân mềm nhũn mất.
Nghĩ đến người khởi xướng, cậu quay đầu lại trừng mắt, hừ hừ nói: "Sao anh vẫn còn nằm trên giường, không còn sớm nữa, nhanh dậy đi."
Văn Tinh Diệu trông còn nhàn nhã hơn so với Bạch Lê nghĩ, lúc nói chuyện cứ có cảm giác mùi thảo mai thảo quả đang lượn lờ vấn vít xung quanh: "Không vội, chờ lát nữa tôi dậy sau. Tôi sợ bây giờ mà chúng ta cùng ra ngoài, gặp phải anh trai, anh ấy sẽ nổi giận. Em cũng biết, anh ấy hình như vẫn chưa chấp nhận quan hệ của chúng ta mà."
Nghe Văn Tinh Diệu nói, Bạch Lê cũng nghĩ đến tình cảnh lúc sáng qua, cậu trái lại không thấy xấu hổ gì lắm, chỉ có điều bản tính thì bộc lộ không giữ được.
Vì thế cậu an ủi Văn Tinh Diệu: "Không sao, anh của em tạm thời không chấp nhận được cũng không sao cả, em thừa nhận là được rồi, nếu anh thực sự thấy không tiện thì cứ nằm thêm một lát đi, em bảo vệ anh!"
Văn Tinh Diệu: "..."
Tuy thấy vui vì Bạch Lê đứng về phía mình, nhưng hắn nghe lời này cứ thấy kỳ kỳ, có cảm giác bản thân mình rất yếu đuối?
Nhưng khiến hai người bất ngờ là, sau một đêm, Chúc Mặc Lăng dường như đã nghĩ thông, thấy hai người vừa nói vừa cười đi ra từ cùng một phòng cũng chỉ trợn trừng mắt, không nói gì chọc ngoáy Văn Tinh Diệu.
Bạch Lê được thanh nhàn thì mừng rỡ, không cần kẹp ở giữa "Lấy lòng" hai bên nữa.
Sau khi ăn cơm xong, cậu login xem thử, phát hiện trong thôn yên tĩnh hơn nhiều so với mọi khi, người chơi trong thôn hoặc là suốt đêm ra biển, giờ vẫn đang logout nghỉ ngơi, hoặc vẫn đang bận rộn ngoài bở biển, làm bè làm bè, bắt hải sản bắt hải sản, thậm chí còn di chuyển chợ đêm ở cửa thôn tới cạnh biển, tạo thành một chợ hải sản tươi...
Đương nhiên, nhữn chuyện này đều là do mấy người Mạc Tụng và Tống Hân Nhiên nhắn cho cậu qua trong hệ thống bạn bè trong game, bờ biển quá xa, Bạch Lê cũng không muốn đi thêm một chuyến.
Cậu hẹn Văn Tinh Diệu cùng tới chỗ trưởng thôn, sau đó xem tiến độ nhiệm
vụ "Nâng cấp thôn" của bọn họ đã làm đến đâu rồi.
Hai người thả đám thú cung của mình ra, gấu trúc, hồ ly trắng, cá Koi vàng, sư tử con cộng thêm một con vẹt đuôi dài, một nhà bảy người choán hết đường đi, khiến ai ai cũng phải ngoái đầu nhìn.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước của nhà trưởng thôn. Ông trưởng thôn vẫn giống như trước đâu, ngồi trên một cái ghế dựa làm bằng trúc, đối xử ân cần với mỗi một thôn dân đến tìm mình.
Bạch Lê tiến lại trò chuyện với đối phương, hỏi thăm công tác "Nâng cấp thôn làng".
Nâng cấp thôn làng là cách chơi mới, mở khó sau khi thôn của người chơi đạt đến điểm "Phồn vinh" nhất định.
Nói đến điểm phồn vinh thì lại có liên quan đến tình trạng nâng cấp nhà ở của mỗi người chơi, điểm thân thiện giữa người chơi và NPC, tình trạng sinh trưởng của các loại cây trồng vật nuôi, đồng tiền đang lưu thông...
Điểm phồn vinh ban đầu của một thôn là 5.000 điểm, tương ứng với số người chơi trong thôn. Khi điểm phồn vinh đạt đến con số 100.000 thì sẽ mở khóa lần nâng cấp thôn đầu tiên.
Là trưởng thôn đầu tiên trong "Vùng đất điền viên", từ khi lập thôn đến nay đã hơn ba tháng, 100 nghìn điểm phồn vinh đã sớm đạt đủ từ lâu.
Mà cách nâng cấp thôn, thực ra cũng tương tự như nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" trước đó, đều là giao nộp một lượng lớn vật liệu. Nhưng lần này, Bạch Lê khÔng Rùa định rõ chủng loại và số lượng vật liệu, hoàn toàn do người chơi tự giác giao nộp.
Khi giao nộp nguyên vật liệu, sẽ xuất hiện một thanh tiến trình nâng cấp. Thanh tiến độ đầy biểu thị thôn xóm đã đạt đủ điều kiện nâng cấp, nhưng có quyết định nâng cấp hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của người chơi.
Nếu người chơi cảm thấy vật liệu nộp lên còn chưa đủ, thì có thể tiếp tục tìm trưởng thôn giao nộp thêm, đến khi nào tích lũy đủ số lượng như họ mong muốn thì mới nâng cấp cũng được.
Đương nhiên, thanh tiến độ vừa đầy cũng có thể nâng cấp luôn, chỉ có điều thôn xóm sau khi nâng cấp xong chắc chắn không thể sánh bằng thôn giao nộp nhiều vật liệu.
Nhưng mà, để đề phòng người chơi cứ mãi không chịu nâng cấp thôn, Bạch Lê vẫn thiết lập một giới hạn, khi tiến độ đạt 3000%, cũng tức là tổng số vật liệu nhiều gấp 30 lần số lượng quy định, có không muốn nâng cũng phải nâng.
Là "dân cày đứng top" hệ âm thầm không ai biết, ai mà không hy vọng thôn mình là thôn hoành tráng nhất đâu, cho nên cho dù thanh tiến độ nâng cấp đã đầy ngay trong ngày cập nhật game thì cũng không ai nói "Chúng ta nâng cấp luôn giờ đi", trái lại ai nấy đều dốc hết sức lực, giao nộp hết tất cả những loại vật liệu dư, có thể giao nộp trong tay lên.
Mục tiêu là để "Thôn Nấm" của bọn họ trở thành thôn số một trong "Vùng đất điền viên", tương lai là thị trấn số một, thành phố số một.
Chính vì biết được điều này, Bạch Lê mới không chút hoang mang, hôm nay cùng Văn Tinh Diệu tới chỗ trưởng thôn giao vật liệu.
Lúc thiết kế cách chơi mới này, Bạch Lê còn có điều chỉnh tương ứng cho NPC trưởng thôn. Sau khi cập nhật trò chơi xong, trên người trưởng thôn của mỗi thôn đều có thêm một kho chưa dung lượng siêu lớn, chuyên môn dùng để chưa các loại vật liệu mà người chơi giao nộp.
Đồng thời còn có thể xem lại ghi chép 100 loại vật liệu được giao nộp gần đây nhất.
Mỗi người chơi đều có thể kiểm tra vật liệu trong kho chứa này ở chỗ trưởng thôn, nhưng chỉ có thể xem không thể đụng vào, cùng lắm là chụp một bức ảnh chạy lên diễn đàn khoe khoang mà thôi.
Nội dung thì đều na ná nhau, kiểu như:
"Đáng ghét, rõ ràng tôi nộp 500 tấm gỗ với 500 viên đá, nhưng mà một tí bóng dáng cũng không thấy đâu, chỉ mình gan đại vương [Khang Khang] của thôn tôi đã nộp gấp mười lần tôi rồi!"
"Ây gù, thanh tiến độ của thôn tôi đã lên đến 500% rồi, các anh em bạn bè thôn khác chắc còn chăm chỉ nỗ lực hơn bọn tôi nhiều, bọn tôi không thể nhàn nhã thế được, phải cố gắng thu thập nhiều vật liệu hơn thôi ~"
"Tháng trước, tôi bị nghiện đào quặng, ngày nào cũng ngâm mình trong hầm mỏ, góp nhặt được một đống đá quý không bán được, nhiệm vụ "Nâng cấp thôn làng" lần này, tôi dứt khoát nộp hết chúng nó lên luôn, dù sao cũng chẳng đáng mấy đồng, coi như cống hiến một phần sức lực cho thôn!"
"Lầu trên thế là không được rồi, phải học tập thôn bọn tôi đây này, nghiêm túc làm nhiệm vụ, cần cù chăm chỉ nỗi lực, 5000 người trong thôn bắt tay lại với nhau, cùng góp công góp sức. [Thanh tiến độ đạt 1200%.jpg]"
"..."
Là lần đầu tiên đến chỗ trưởng thôn để giao nộp vật liệu, Bạch Lê không nhịn được muốn "Chép bài" của các đàn anh đi trước, vì vậy trong lúc không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào, cậu mở kho chứa của trưởng thôn ra.
Trong lúc đó, Bạch Lê vẫn không ngừng nói chuyện với Văn Tinh Diệu, vì thế đối phương cũng học theo cậu, mở kho chứa ra.
Sau đó, hai người đối mặt với kho hàng rực rỡ muôn màu, đủ các loại vật liệu chồng chất, nín thở, mắt nhìn không chớp, mãi cũng không thể thốt ra được lời nào.
Bạch Lê: "..." Trong game, lại có nhiều vật liệu như vậy cơ à? Sao người thiết kế trò chơi như cậu lại không biết!
Văn Tinh Diệu: "..." Chỉ mang theo khoáng sản, gỗ tấm, đất đá thông thường, không hiểu sao lại có cảm giác bị đánh bại!
- --o0o---