Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 234


trước sau

Bầu trời hoàng hôn ửng sắc đỏ lộng lẫy, đất đai bằng phảng dường như cũng nhuộm thành một màu vàng óng ánh, sắc trời dần tối, một chiếc xe ngựa đạp lên ánh vàng, phi như bay trên con đường rộng rãi.

Khác với lần trước khi người chơi đi tới thành cổ, treo trên bầu trời lúc này không phải mặt trời như lòng đỏ trứng, mà là một mảnh trăng khuyết lơ lửng mang theo ánh sao, từ phía đông chậm rãi bay lên, ánh trăng cùng ánh nắng chiều hòa vào nhau, có loại vẻ đẹp trầm tĩnh lặng lẽ.

[Diệp Tử] ngồi trên xe ngựa, vén rèm nhìn ra ngoài một hồi, sau đó thành thạo chụp ảnh lại đăng lên diễn đàn, còn viết ra cảm tưởng của mình.

"Cảnh tượng trên đường khi đi tới thành cổ sẽ có sự khác biệt theo thời gian, anh em nào có ý muốn ngắm cảnh thì có thể cân nhắc đổi nhiều lệnh bài hơn, chọn đi vào các cung giờ khác nhau."

Cư dân mạng: "Cười ẻ, một cái bọn này còn chưa có lấy được, chủ post đã nghĩ đến lần đi du lịch thứ hai thứ ba rồi."

Xe ngựa chạy tầm năm phút đồng hồ, sau đó chậm rãi dừng lại. [Diệp Tử] đang muốn vén rèm lên nhìn ra ngoài thì nghe ông Vương ngoài cửa thôn gọi mình.

"[Diệp Tử], đến nơi rồi, cậu nhanh xuống đi, một lệnh bài chỉ cho phép cậu ở lại trong thành có hai tiếng thôi, hết thời gian, cậu sẽ bị đưa ra ngay, nhanh tranh thủ đi chơi đi. Đến giờ tôi đón cậu ở đây để đi về."

"Vâng vâng, cảm ơn chú Vương ~" [Diệp Tử] dẻo mồm cám ơn, nhìn đối phương rời đi,

Nhưng y không vào thành vội mà ở ngoài cửa thành đi dạo một vòng.

Cửa thành không lớn, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn hết toàn cảnh. [Diệp Tử] phát hiện, ngoài đường mòn mà mình đi ban nãy ở trong gióc còn có một dòng suối, nước suối bị bóng cây dày đặc che phủ, không nhìn kỹ thì đúng là không thể phát hiện chỗ này có nước.

Đừng bên bờ suối, phóng mắt nhìn ra xa, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.

[Diệp Tử] đứng bên bờ suối, chụp ảnh cùng dòng nước và tán cây xum xuê xung quanh, còn cố ý chỉnh sáng, khiến bức ảnh thoạt nhìn có vẻ cổ kính xa xăm, hoàn toàn xem nó như một điểm check–in hot trên mạng.

Sau đó giống như thường lệ, bức ảnh được đăng lên diễn đàn kèm theo caption.

"Đây là bên ngoài cổng thành, lần trước xem livestream hoạt động tháng, hình như không có ai phát hiện chỗ này, không biết có phải gần đây mới có hay không nữa, cảnh sắc ở đây rất đẹp, bên dưới có sen và cây thủy sinh, tôi thấy có một con ếch nhỏ đang ngồi trên lá sen, nhưng tiếc là lúc chụp ảnh làm nó hoảng sợ, chảy vào trong nước trốn mất rồi."

Cư dân mạng: "Cái tên này nhanh đi vào đi, có biết hành vi này của ông, người ta gọi là "Spoiler" không?? Thực là quá đáng!"

Hình như việc mình làm đã khiến mọi người tức giận. [Diệp Tử] ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhưng vẫn không ngừng lại. Những người này ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể lại tất thành thật, chuyện này y biết từ khuya rồi, nếu không sao họ cứ cắm cọc trong topic này không đi?

Y đi đến trước cửa thành, cửa thành mở rộng, đứng ở cửa là hai NPC gác cổng, đây cũng là nhân vật chưa xuất hiện trong livestream lần trước.

[Diệp Tử] nhìn dáng vẻ lính canh mấy lượt, cảm thấy hơi thở trên người bọn họ đều tang thương lạnh lẽo, chắc có lẽ từng rèn luyện trên chiến trường. Y mỉm cười với bọn họ, thuận tiện chụp một bức ảnh, lại bị đối phương nhìn chằm chằm, bầu không khí có chút lúng túng, [Diệp Tử] không ở lại để rước nhục nữa, nhấc chân chuẩn bị đi vào thành.

Kết quả "Keng" một tiếng, binh khí trong tay lính gác đã chắn ngay trước mặt [Diệp Tử], [Diệp Tử] sợ hết hồn, vội vàng nhảy lùi về sau, còn giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội, vừa đáng thương hỏi: "Hai anh trai ơi, hai người làm gì vậy, tôi là dân lành mà!"

Cái từ "Dân lành" này là do y học được ở chỗ trưởng thôn đấy, hề hề!

Thấy [Diệp Tử] không xông vào, hai lính gác bèn thu vũ khí lại. Lính A tức giận trừng [Diệp Tử], nói: "Thành của bọn này ai muốn vào là vào được chắc, thẻ thông hành của cậu đâu, lấy ra cho tôi xem!"

Hóa ra là muốn thẻ thông hành, [Diệp Tử] bừng tỉnh, vội vàng lấy lệnh bài ra, đưa lên bằng hai tay: "Có có có, đây là thẻ thông hành của tôi, mời hai anh xem."

Lính gác xem qua, xác nhận thẻ thông hành là thật thì trả lại cho [Diệp Tử], ra hiệu y có thể đi vào. Còn mấy lời thừa thãi thì một câu cũng không có, cho dù [Diệp Tử] có muốn bắt chuyện với bọn họ cũng không được để ý tới, vô cùng cao giá.

Mãi đến khi cách hai người gác cửa hai mươi mét rồi, [Diệp Tử] mới thu hồi tầm mắt, yên lặng cập nhật "Nhật ký du lịch thành cổ" của mình.

"Ngoài cửa thành có lính gác, muốn vào thành thì phải trình "Thẻ thông hành" lên cho họ kiểm tra trước, nếu không sẽ không được vào. Không muốn bị tống cổ ra ngoài, đề nghị những người chơi đến đây làm theo yêu cầu của họ, NPC lính canh có hơi hơi hung dữ."

Cư dân mạng đã từ bỏ giãy giụa, chủ post thích nói thì cứ để cho y nói, bọn họ yên lặng xem là được, thuận tiện hoàn thành "Hướng dẫn du lịch thành cổ" luôn, chờ bọn họ có cơ hội đến đó chơi, nhất định có thể dựa theo hướng dẫn này để sắp xếp lịch trình tham quan.

Chỉ là không biết, hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi này, có đủ để bọn họ chơi không.

[Diệp Tử] cập nhật topic xong thì nhắn lại bên dưới, thời gian còn lại mình sẽ tập trung thăm thú xung quanh, sẽ không cập nhật nội dung mới, chờ y quay về sẽ kể lại chi tiết tỉ mỉ trải nghiệm trên đường cho mọi người.

Cư dân mạng khó lắm mới chấp nhận được việc xem tường thuật trực tiếp bằng văn bản: "!!!"

[Diệp Tử] không còn sức đâu mà
quan tâm đến tiếng gào khóc thảm thiết trong diễn đàn nữa, tâm trí y đã bị khung cảnh trước mắt hút đi mất.

Thành cổ ban đêm, đèn đuốc sáng choang, người đến người đi. Ở đây dường như đang tổ chức lễ mừng gì đó, hoặc dáng vẻ bình thường ở đây chính là như vậy, hai bên đường bày đầy hàng quán của các NPC, cái gì cũng có bán, trâm cài tóc, ngọc bội, túi thơm, quần áo, tranh chữ, sách, bình hoa, đồ trang trí... Chỉ có thứ mi không ngờ tới, chứ không có cái gì là họ không bán.

Chỉ nhìn lướt qua một cái, đôi mắt [Diệp Tử] đã không nỡ dời đi. Chờ ý hồi thần lại, bản thân đã đứng trước sạp hàng gần cổng thành nhất, đối diện với NPC bán hàng đang nhiệt tình bắt chuyện, [Diệp Tử] cắm đầu cắm cổ chọn đồ mình thích.

Cái trâm cài tóc hình hoa ngọc lan này thật là đẹp, chị gái nhỏ cách vách nhà y nhất định sẽ thích. Cái ngọc bội hình thỏ này sờ lên cũng sướng tay, không biết mua về cho nhóc bưởng bình có được nhóc này giao cho nhiệm vụ nào thưởng lớn chút không. Còn đồ trang trí hình ngựa này, để ở nhà trông sẽ rất phong cách đây.

Quan trọng là, những thứ đồ này, giá rẻ bất ngờ!!

Bình quân mỗi món chỉ cần có mấy bạch, mười mấy bạc là mua được, mà y mang theo rất nhiều tiền, tận mấy trăm vàng lận.

[Diệp Tử] chợt nhận ra, hành vi vừa rồi của mình không được ổn lắm. Y có nhiều tiền như vậy, sao còn phải tốn thời gian chọn chọn lựa lựa, mua hết mấy món mình vừa ý chẳng sướng hơn à?

Ngoài đồ mua về tặng người ta, y còn có thể bày sạp bán lại, nhân lúc người đến thành cổ chưa nhiều, có khi y lại kiếm được một mớ ấy chứ!

Theo như y biết, thôn bọn họ có rất ít người đến nhận nhiệm vụ của ông Vương, mấy người mà y có ấn tượng thì tiến độ cày điểm thiện cảm cũng bị y bỏ xa một đoạn lớn.

Những người này muốn cày điểm thiện cảm đến mốc nhận thưởng, không tốn mười ngày nửa tháng là chưa xong, vậy cũng có nghĩa là, trước lúc đó, vật phẩm "Bán qua tay" từ thành cổ chỉ mình y có.

Nhưng y cũng không dám chắc 100%, nói không chừng người chơi khác không có hứng thú với mấy món đồ chơi nhỏ này thì sao, vậy thì y lỗ to rồi.

Nghĩ tới đây, [Diệp Tử ] hít sâu mấy hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra, cuối cùng vẫn quyết định làm. Liều ăn nhiều, mấy trăm vàng tiền vốn này, y cứ bỏ ra trước thôi, cùng lắm thì sau này chăm chỉ cày ruộng để bù lại QAQ!

Vì vậy, thời gian còn lại trong thành, [Diệp Tử ] đều đang trong quá trình điên cuồng mua mua mua.

Trâm cài tóc, một phát mua mười mấy cái! Ngọc bội mười hai con giáp, mỗi con giáp mua vài cái, lại mua một it túi phúc, tùng mai gì đó thu thập trọn bộ! Túi thơm khăn tay, mười mấy vàng là có thể khuân cả sạp hàng, đương nhiên không thể bỏ qua! Tranh chữ, sách vở, bình hoa... Quả thực chính là thứ tốt để khoe, chọn lấy mấy cái thoạt nhìn trang nhã, có khí chất nghệ thuật gia bỏ vào ba lô...

[Diệp Tử ] đi dạo từ đầu đường đến cuối đường, thấy hai tiếng vào thành của mình chỉ còn dư lại mấy phút cuối, không khỏi sốt ruột, mấy sạp hàng phía sau chỉ xem lướt qua, lại đóng gói hai mươi phần mì Dương Xuân cùng hai mươi phần mới coi như xong.

Tiếc là bây giờ thời gian eo hẹp, không thể đi sang con phố bên cạnh, nghe mấy NPC nói, phố kia chính là phố ăn vặt!

Chờ lần sau quay lại, y sẽ mang nhiều tiền hơn một chút, sau đó sang con phố đó ăn một bữa bét nhè chè bưởi! [Diệp Tử ] tiếc nuổi nghĩ.

Quả nhiên, vừa hết thời gian, y đã cảm nhận được một lực đẩy nhẹ, trước mắt loáng lên một cái, [Diệp Tử ] nhắm mắt lại, chờ đến khi mở mắt ra thì phát hiện mình đã đang đứng ngoài cửa thành.

Hai lính canh quen mắt kia lom lom nhìn y, từ chối không cho y đi vào lần nữa.

[Diệp Tử ư cũng không tự chuốc lấy nhục, vui tươi hớn hở vẫy tay nói bye bye với hai người nọ, quay người đi về chỗ hẹn ông Vương dặn trước đó.

Những đúng lúc này, y nghe thấy bên bờ suối có tiếng động, có thứ gì đó lướt qua mặt nước. Nhìn về phía phát ra tiếng động, y phát hiện có một người đang nằm trên bè gỗ nhỏ, bị dòng nước cuốn đi. Phát hiện này khiến [Diệp Tử] kinh ngạc trợn to mắt.

Này là thế nào đây, sao lại có người đi bè gỗ tới thành cổ? NPC đi người nọ tới đây đâu, sao không thấy?

Nhưng chưa chờ [Diệp Tử ] đi lên hỏi thăm thì thấy người chơi kia đột nhiên bật người ngồi dậy cái tách y như cá chép, trên mặt đối phương là biểu cảm kinh ngạc cực độ. Người chơi lạ mặt nọ cũng không xuất hiện ở đây lâu, "Bốp" một cái đã biến mất ngay trước mặt [Diệp Tử ].

Nhìn tình huống này thì hình như là "Nhập cư trái phép", sau đó bị bản đồ trò chơi giơ chân đá ra ngoài rồi.

_________________________

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện