28/02/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 59
Bạch Lê cuối cùng cũng thuyết phục được sáu người tìm đến nhà mình hôm nay, khiến bọn họ từ bỏ suy nghĩ muốn giúp cậu khai khẩn đất trồng, trên mặt mấy người đều lộ ra vẻ tiếc nuối, nếu lúc này mà Bạch Lê chịu nói đồng ý, chắc có lẽ bọn họ sẽ càng tích cực hơn.
Khắp người Đường Nghênh, từ trên xuống dưới đều bốc ra mùi chua, một chốc thì nhìn Bạch Lê, một chốc lại nhìn Văn Tinh Diệu, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Nhưng mà bị Văn Tinh Diệu ném cho một ánh mắt cảnh cáo, anh ta chỉ đành từ bỏ mấy suy nghĩ trong lòng.
"Đúng rồi, [Lê Bạch], còn một việc nữa, suýt chút thì tôi quên mất." Mạc Tụng đổi lại xưng hô với Bạch Lê, dù sao bây giờ vẫn đang ở trong game, "Hôm qua cậu có ném quà donate trong phòng phát sóng của tôi, để tôi trả số tiền đó lại cho cậu nhé?"
Y cũng không để ý đến phần hoa hồng phải chia cho nền tảng livestream, định là Bạch Lê bỏ ra bao nhiêu mình sẽ trả lại từng ấy. Giống với Tống Hân Nhiên, hai lượt livestream hôm qua, có thể nói đã giúp y phá vỡ kỷ lục của bản thân kể từ khi trở thành một streamer, lượng người xem cao chót vót, số fan theo dõi tăng lên chóng mặt, thu nhập một lần live sắp bằng số tiền y kiếm được cả năm vừa rồi...
Mạc Tụng có linh cảm, đây mới chỉ là bắt đầu, chờ khi "Vùng đất điền viên" càng lúc càng trở nên nổi tiếng, những người không có tiêu chuẩn đăng nhập vẫn chỉ có thể dựa vào cách xem livestream để "Giải khát" sẽ càng nhiều, y chỉ cần livestream thật tốt, mỗi lần đều mang đến cho khán giả những trải nghiệm mới, thì không lo không kiếm được tiền.
Nếu không phải biết Bạch Lê chắc chắn sẽ không đồng ý, Mạc Tụng thậm chí còn muốn trả cho cậu nhiều hơn chút, coi như để cảm ơn Bạch Lê đã đồng ý yêu cầu xin phát sóng trực tiếp trong game của mình, cho y một cơ hội tốt như vậy.
Nghe Mạc Tụng nói vậy, Tống Hân Nhiên từng bị từ chối một lần cũng bắt đầu rục rịch: "Cả em nữa, em cũng..."
Lời còn chưa nói hết đã bị động tác lắc đầu của Bạch Lê cắt ngang.
"Tôi cũng là khán giả xem livestream, cũng có quyền tặng quà donate cho streamer đúng không?" Bạch Lê cười nói, "Nào có ai như hai người, ai đời lại tranh nhau muốn trả tiền lại cho tôi. Sao nào, chẳng lẽ cứ khán giả nào tặng phật nhảy tường là hai người đều muốn trả tiền lại cho người ta à?"
"Làm gì có chuyện!"
"Không đâu..."
Gần như không có chút do dự nào, Mạc Tụng và Tống Hân Nhiên đã trăm miệng một lời phản bác lại kiểu giải thích của Bạch Lê. Sở dĩ bọn họ muốn trả tiền lại cho Bạch Lê, đơn giản chỉ là vì Bạch Lê là người thiết kế ra trò chơi này, lại là người cùng họ ký hợp đồng phát sóng trực tiếp, cho nên đây là chuyện đương nhiên phải làm, hơn nữa, Bạch Lê tặng quà trong livestream của họ cũng là vì muốn quảng bá cho trò chơi.
Trước đây, mỗi khi Mạc Tụng gặp phải tình huống như vậy khi livestream trò chơi giả lập, thì đều là trong những game có quy mô lớn hơn "Vùng đất điền viên" gấp nhiều lần, đơn cử như thiết bị tạo lập game thôi cũng đã hơn cấp D rồi, người thiết kế game thì kẻ sau giàu hơn kẻ trước. Có lúc chỉ ném mười cái phật nhảy tường trong livestream thôi mà quay đầu đã nói với y, đây là giúp phòng phát sóng của y có thêm sức nóng, nhận được tiền thì nhớ trả lại một phần.
Y chưa từng gặp người nào giống như Bạch Lê, một hơi cho 100 nghìn tinh tệ tiền quà, lại còn không cần trả lại. Thật sự là... Quá hào phóng!
Có cùng tâm trạng phức tạp như Mạc Tụng chính là Tống Hân Nhiên, cậu nhóc tận mắt nhìn thấy Bạch Lê tiêu dùng tiết kiệm nguyên cả tháng, giờ nhận nhiều tiền quà tặng của Bạch Lê như vậy, cậu nhóc thật sự cảm thấy rất ái ngại.
Thế nhưng mà, Bạch Lê không đồng ý với bất cứ ai trong hai người, nói thế nào cũng không chịu để bọn họ trả lại tiền. Cuối cùng hai người chỉ có thể bó tay bất lực, chấp nhận lời giải thích "Coi như là quà chúc mừng đối tác khai trương" của Bạch Lê.
Nói đến chuyện phát sóng trực tiếp, Bạch Lê đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Sắp đến 8h rồi đúng không, [Mì Giòn], anh không định về livestream à?"
"Không có chuyện gì, không cần vội, tôi cố ý để đồng hồ hẹn giờ rồi, trước giờ phát sóng năm phút sẽ đổ chuông nhắc nhở." Mạc Tụng rất có kinh nghiệm nói, bất chợt lại nhớ ra gì đó, biểu cảm trên mặt lập tức suy sụp, "Ôi, tí nữa thì tôi quên mất, hôm qua có hẹn với khản giả, nói muốn livestream công đoạn dựng chuồng gà, đêm qua tôi đi tìm không ít người chơi khác hỏi thăm, muốn xem thử chuồng gà nhà họ làm đến đâu rồi, mọi người đoán xem, kết quả là thế nào?"
"Kết quả thế nào cơ?" Mạc Trúc là người chơi mới, level mới có cấp 2, còn chưa lên đến level 5 để tới chỗ trưởng thôn xin mở chế độ chăn nuôi, nhưng vì người nói là em trai mình, cho nên anh ta không chút nghĩ ngợi đã hỏi ra miệng.
Những người khác cũng cảm thấy khá là hiếu kỳ, rốt cuộc Mạc Tụng nhìn thấy cái gì mà lại lộ ra vẻ mặt bất lực khốn khổ như vậy.
"Aiz! ! !" Mạc Tụng thở một hơi dài thườn thượt, không thừa nước đục thả câu mà trực tiếp kể ra, "Mấy người chơi kia ai nấy đều làm y hệt nhau, toàn chọn rơm rạ để làm ổ gà đơn giản nhất, thế còn chưa hết đâu, mấy cái ổ gà họ làm... Ầy, tôi cũng không biết có nên gọi chúng nó là ổ gà không nữa, cái thì hình vuông, cái thì bẹt bẹt, có cái trông lại tả tơi rơi rụng, theo tôi thấy, cái tốt nhất là cái hình cầu, ở giữa để rỗng, chỉ là người nọ làm quá nhỏ, tôi thấy gà mà chui vào đó nhất định sẽ chết ngạt, cánh cũng chẳng xòe ra nổi!"
"Tôi nói vậy chắc mọi người cũng không hình dung ra được, nhưng mà mọi người yên tâm, tôi đã nói chuyện trước với bọn họ rồi, chờ lần tới livestream, tôi sẽ lần lượt đi đến nhà của bọn họ dạo một vòng, để khán giả nhìn thấy đủ loại kiểu dáng chuồng gà, ổ gà, để bọn họ biết, dựng chuồng gà cũng không phải một việc dễ dàng." Nói đến chuyện này, Mạc Tụng quả thực thấy chua xót không thôi, tiếp tục nói, "Mọi người chắc cũng biết rồi, tôi chọn loại chuồng gà khó làm nhất, phải dùng gỗ tấm để làm, nhưng tất cả những người tôi tìm được thì không có ai chọn loại vật liệu này cả, chó có hai người chọn dùng gạch thôi, nhưng giờ họ cũng đang cân nhắc chuyện đập vụn gạch ra làm ổ sỏi cho gà rồi..."
"Tôi còn nghe theo gợi ý cúa khán giả, cố tình lên mạng vũ trụ tìm tài liệu cổ tham khảo, đúng là có tìm được một vài kiểu chuồng gà thật, bên trong cũng có loại dùng gỗ tấm để làm, nhưng mà! Nhưng mà! ! Đầu óc tôi nói cho mình biết tôi đã xem hiểu rồi, nhưng mà tay tôi nó lại không nghe theo đầu óc sai khiến, hức hức hức, dựng chuồng gà khó chết đi được!"
Một thanh niên cao to dũng mãnh như vậy lại suýt chút nữa bị nhiệm vụ này làm cho phát khóc. [Mì Giòn] tủi thân, nhưng mà [Mì Giòn] không nói TAT.
"Phụt! Ha ha ha ha!"
Màn kể khổ liên tiếp kết thúc, người đầu tiên bật cười lại chính là anh trai của Mạc Tụng, Mạc Trúc. Anh ta không chút nể nang cười nhạo trải nghiệm xui xẻo của em trai mình, cuối cùng còn an ủi một câu làm phép: "Em giai này, anh tin, chú nhất định có thể thành công dựng một cái chuồng gà bằng gỗ!"
Mạc Tụng hận không thể lao vào oánh nhau với ông anh nhà mình một trận ngay tại chỗ, đừng tưởng anh ngoài miệng cổ vũ động viên, thì đây không biết trong lòng anh đang đánh trống phất cờ mở hội nhé!
Những người khác cũng phì cười theo, nói là chờ lát nữa nhất định sẽ vào xem live đúng giờ, thậm chí còn dứt khoát đi theo sau mông Mạc Tụng, đến xem thử mấy cái ố gà hình dáng kỳ quặc của những người chơi khác.
Ở đây chỉ có hai người, đầu tiên trên mặt lóe lên vẻ kinh ngạc nhàn nhạt, sau đó biểu cảm trên mặt một người biến thành vui vẻ, một người khác lại là vẻ bất đắc dĩ, không biết nên khóc hay nên cười.
Người trước là Văn Tinh Diệu, người sau là Bạch Lê.
Văn Tinh Diệu một lần nữa cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân vừa vào game đã gặp được Bạch Lê, còn trở thành hàng xóm với cậu. Nếu như không có Bạch Lê ở bên cạnh hướng dẫn, sợ rằng lần dựng chuồng gà này, hắn cũng sẽ là một trong những thành phần đang đau đầu khổ não kia.
Về phần Bạch Lê... Cậu thực sự không ngờ khả năng thực hành của người dân vũ trụ lại kém đến vậy, rõ ràng dựng chuồng gà là một công việc tương đối đơn giản, bọn họ lại làm thành thế này... Ừm, có sáng tạo, vậy mai mốt những nhiệm vụ như xây chuồng heo, làm chuồng vịt, cậu có nên hạ thấp độ khó không? Hay nên trực tiếp đổi thành hạng mục có thể nạp tiền để hoàn thành nhỉ?
Nhưng mà giờ nói chuyện này vẫn còn hơi sớm, vẫn nên chờ qua mấy ngày, xem xem năng lực học tập của người chơi như thế nào đã.
Cậu nghĩ đến hai cái chuồng gà mà mình và [Yêu Tinh] đã làm xong.
Mọi người vừa nói vừa cười (Chủ yếu là cười an ủi Mạc Tụng), sự xa lạ giữ kẽ ban đầu cũng biến mất hơn phân nửa. Đường Nghênh và Mạc Tụng ôm vai bá cổ nhau, liếc mắt thấy vẻ mặt bình thản của Văn Tinh Diệu, bắt đầu giựt dây: "Ê này, [Mì Giòn], ông quên mất chúng ta bây giờ đang ở trong nhà ai à? [Lê Bạch] là người thiết kế, [Yêu Tinh] lại ở cùng với cậu ấy, cho dù cả cái game này không ai dựng được chuồng gà, thì hai người họ chắc chắn sẽ làm được, ông đi hỏi [Lê Bạch] với [Yêu Tinh] thử xem, hỏi coi họ có thể dạy lại cho ông một chút không."
Có thể vẫn còn đang ghim vụ "Có tin mà không báo", lúc Đường Nghênh nói mấy câu này, còn cố ý nhấn thật mạnh vào hai chữ "Yêu Tinh", làm những người khác nghe anh ta nói thì đều vô thức bỏ qua Bạch Lê, nhìn luôn về phía Văn Tinh Diệu. Nghĩ thầm, hai người này bộ có thù hận gì hả, trước không phải còn nói, ngoài thực tế họ là bạn của nhau sao?
Văn Tinh Diệu bị Đường Nghênh nhằm vào, khẽ hừ một tiếng, biểu cảm vẫn thản nhiên y như cũ.
Hắn đã quen làm người dẫn đầu trong game rồi, hồi mới đầu, phương pháp canh tác cũng là từ chỗ hắn truyền ra đây.
Nếu Mạc Tụng muốn hỏi, Văn Tinh Diệu cũng nghĩ xong phương án rồi, trực tiếp dẫn người sang nhà mình xem, để y nhìn rõ chuồng gà bằng gỗ trông như thế nào, coi như có hình mẫu thực tế để tham khảo.
Văn Tinh Diệu theo bản năng bỏ qua Bạch Lê, cảm thấy bình thường cậu có vẻ rất bận rộn, hẳn là không có nhiều thời gian để giúp người khác giải đáp nghi vấn. Lại hồn nhiên quên mất một chuyện, chính hắn cũng học được không ít từ chỗ Bạch Lê, chỗ thời gian đấy ném đi đâu mất rồi?
Nhưng mà kế hoạch của Văn Tinh Diệu bị Bạch Lê cắt ngang.
Mạc Tụng nghe Đường Nghênh nói vậy thì thực sự cảm thấy động lòng, đang do dự không biết nên mở miệng với hai anh đại trong game thế nào, thì đã thấy Bạch Lê đứng dậy, nói với tất cả bọn họ: "[Nằm Thắng] nói không sai, nếu không có gì bất giờ xảy ra, tôi đúng là người hiểu rõ rất cách dựng chuồng gà trong game, nếu mọi người không ngại thì đi cùng tôi, xem thử chuồng gà tôi mới làm xong hôm qua? Ngay ở bên trái nhà thôi, đi vài bước là đến."
Này thì có gì mà phải đắn đo suy nghĩ, đương nhiên là đi rồi!
Đoàn người lần lượt đứng lên, đi theo Bạch Lê về phía bên kia nhà.
Trong game, sân vườn cấp thấp không phải quá lớn. Trên thực tế mọi người chỉ mới đi được vài bước đã thấy một góc chuồng gà lấp ló rồi. Theo bước chân tiến tới, chuồng gà rất nhanh đã hiện ra toàn bộ trong tầm mắt mọi người.
Chờ nhìn rõ hình dáng chuồng gà rồi, ngoại trừ Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, những người khác đều hít vào một hơi.
Này mà gọi là chuồng gà cái gì, rõ ràng phải gọi là biệt thự gà mới chuẩn! !
Một ngôi nhà nhỏ xíu, chỉ rộng độ 1 mét vuông, nhưng trên dưới có hai tầng. Tầng trên là một gian nhà gỗ nhỏ, không chỉ dùng để cho gà con ở mà bên trong còn nhét không ít cỏ chăn nuôi gia súc, chắc là kho thức ăn chăn nuôi, cũng có thể là để bày cho đẹp. Dọc theo cầu thang nhỏ đi xuống, tầng dưới làm theo kiểu vách dựng có mái che, trong góc để một máng ăn, dưới sàn cũng được lót gỗ, tạo cho người ta cảm giác yên bình nhẹ nhàng. Cạch vách tường, cũng chính là bên dưới nhà gỗ, còn có một "Phòng nhỏ" nữa, không gian bên trong rất rộng rãi, phía ngoài có mái hiên che gió che mưa, là chỗ trú cho đám gà con đi ngủ.
Bên ngoài biệt thự gà dùng gỗ tấm làm thành một hàng rào chắn, ngoại trừ những nơi đã đặt đồ đạc vật dụng, thì những chỗ khác đều là đất trống, nay đang mọc lên một lớp cỏ ngắn xanh tươi.
Lúc Bạch Lê dẫn mọi người lại đây, ba chú gà con lông màu vàng nhạt, bông xù to cỡ nắm tay mà cậu mua về đang chạy giỡn trên sân cỏ, không ngừng kêu "Chíp chíp" liên hồi, còn dùng hai cẳng chân nhỏ hoạt bát đáng yêu của mình giẫm tới giẫm lui trên mặt đất. Trong đó có một con còn dùng mỏ lôi ra được con sâu béo múp từ trong đất, chuẩn bị chia sẻ với các anh em của mình.
Khung cảnh này thực sự quá mức sinh động, có sức sống, khiến người ta nhịn không được cảm thấy hoài nghi, bọn họ đang chơi cùng một game với Bạch Lê hả?
Quả nhiên, anh đại làm nông mới gọi là làm nông, còn như bọn họ á hả, chỉ có thể coi như đang đi khai hoang thôi TAT.
Văn Tinh Diệu nhìn thấy mấy con gà con kia thì ngẩn người, thầm nghĩ, không biết Bạch Lê đi tìm trưởng thôn trả nhiệm vụ từ bao giờ, sao không gọi hắn đi cùng, hắn còn không nhớ ra là phải đi mua gà con đây.
"Thật... Thật