08/03/2022
Edit: Nhật Nhật
Chúc mừng ngày quốc tế phụ nữ, chúc các chị em luôn xinh đẹp, vui vẻ, tươi không cần tưới, FA chứ không F0 :))))))))))))
(Tôi muốn đăng hình hoa tôi vẽ lên coi như tặng bông cho mọi người lắm, nhưng mà ông thầy tôi ông ý diếm mất rồi, bảo với tôi là để thầy đăng lên tuyển sinh khóa mới, thế mà giờ vẫn chưa thấy đăng.)
Chương này có nội dung pic, mọi người bật mạng để đọc nha.
...
Chương 67
Người chơi nam mà đã như vậy, bên người chơi nữ còn điên cuồng hơn nữa.
Tối hôm trước, tin hoa bóng nước trồng ra từ hạt giống hoa có thể dùng để sơn móng tay đã truyền đến tai tất cả các nữ game thủ. Ai có điều kiện thì vội vội vàng vàng chạy về nhà trồng thử ngay và luôn, người không có điều kiện cũng âm thầm nhớ kỹ thông tin này, định tìm người chơi học kỹ năng thu thập mua lại vài hạt giống hoa, tự trồng trong sân nhà mình, phấn đấu làm ra sơn móng tay, tự cấp tự túc.
Nếu như chuyện phía trên là dấu hiệu bước đầu, thức tỉnh lòng yêu cái đẹp của người chơi nữ, thì việc trong một đêm, khu mua sắm game lên một phát mười bộ trang phục xinh đẹp đã hoàn toàn khiến thiên tính của các cô bộc phát ra ngoài.
Gì cơ? ! Quần áo thời Trái Đất cổ trông như thế này á, mặc lên quá siêu phàm thoát tục rồi đi?
Nhìn này! ! Bộ quần áo này mặc lên thiệt là đẹp, bà đây đẹp trai rụng rời luôn, mấy tên đực rựa kia là cái gì?
Trời ạ! ! Cái váy này nhìn yêu quá, mặc vào một cái là biến thành công chúa nhỏ luôn, bà đây, à không, trái tim thiếu nữ của người ta sắp không chịu nổi nữa rồi ~~
Một đoàn chị đại mang theo vành mắt đen thùi, cắm chốt trên game cả đêm, ở trong khu mua sắm game điên cuồng mua mua mua một hồi, mới nở nụ cười thỏa mãn logout, bắt đầu giấc ngủ dưỡng nhan. Đêm đó, không ít người mơ thấy mình có một tủ quần áo thần kỳ, bên trong đầy những bộ quần áo váy vóc xinh đẹp mà bản thân không thể tưởng tượng nổi. Các cô đứng trước gương dài, không ngừng thay quần áo, cuối cùng dưới ánh đèn flash nháy liên hồi, các cô bước lên sàn diễn chữ T đi catwalk. Trang phục trên người "Phần phật" thay đổi liên tục, tất cả đều là kiểu dáng mà họ thích nhất.
Sau khi tỉnh giấc, tất cả mọi thứ trong mộng đều như thủy triều rút đi, chỉ còn dư lại tiếng thở dài mất mát thất vọng. Nhưng rất nhanh, nhưng nữ game thủ này lại nhớ ra, bản thân không phải không còn gì, trong game còn có mười bộ trang phục mới đang chờ các cô lâm hạnh đây!
Nghĩ tới đó, từng người các cô đều bật tách một cái, nhảy xuống khỏi giường, vọt vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi nằm vào trong khoang trò chơi, vui vẻ chơi thay đồ bản thực tế ảo.
*
Sáng nay, Bạch Lê ngủ thẳng một mạch đến khi tự tỉnh.
Sau khi tỉnh, cậu còn mơ mơ màng màng nằm trên giường thêm một lúc, đột nhiên cảm thấy có tiếng âm báo ở đâu, Bach Lê lập tức mở trang thông tin mà bình thường chỉ có cuối tháng mới nhớ tới ra xem.
Lúc nhìn chuỗi số phía trên cùng, Bạch Lê cũng không có nhiều cảm xúc lắm, nhưng lại có thêm một biểu đồ đường phụ ở bên dưới, đường biểu thị từ ngày mùng 3 tháng 2 đến ngày mùng 4 tháng 2 là một đường thẳng tắp hướng lên, y như bồ câu giương cánh bay về phía trời xanh, độ dốc khó tin, làm trái tim Bạch Lê không khác gì ngồi tàu lượn. Cậu chớp chớp mắt, ngây ngốc "A" một tiếng, cơn ngái ngủ đã bị dọa cho chạy mất dép.
Chuyện gì đây, sao cậu chỉ ngủ có một giấc thôi mà thu nhập theo ngày trong trò chơi đã vọt lên cao chót vót vậy?
Chẳng lẽ nhân lúc cậu ngủ, người chơi đã đánh cướp sạch sẽ khu mua sắm rồi à? Là loại phải nạp tiền...
Sau khi tưởng tượng ra đủ thứ lý do trên đời, Bạch Lê cuối cùng cũng nhớ ra, trước khi đi ngủ, cậu đã bỏ thêm cái gì lên khu mua sắm.
Cho nên nói, thu nhập cao đến đáng sợ này của cậu... Là nhờ hai mươi bộ quần áo kia mang lại à? Thế này thì điên quá rồi...
Bạch Lê ấn vào xem báo cáo chi tiết, xác nhận suy đoán này của mình, cậu phải hết hơi hết sức mới có thể kiềm chế kích động, muốn lên kệ một trăm tám chục bộ quần áo trong đầu lại. Không vội không vội, dù sao hình thức của những trang phục này đều được lưu trữ cẩn thận trong đầu rồi, có thể cách vài hôm lại lên thêm vài món, để người chơi vĩnh viễn có cảm giác mới mẻ.
Cậu đúng là một bậc thầy phân bổ tài nguyên thường thường không có gì lạ mà.
"Meow, meow?" Chí Tôn tuy đã lớn hơn không ít, nhưng chất giọng mềm mềm như kẹo sữa của nó lại không chút thay đổi, thấy mình dùng măng cụt lay con người mãi mà không được đáp lại, nó sốt ruột củng đầu vào trong ngực đối phương, gấp gáp kêu lên.
"Ôi, suýt chút nữa là quên mất Chí Tôn nhà mình rồi." Bạch Lê hồi thần, xoa xoa đám lông trên đầu Chí Tôn, lại ôm nó vào trong ngực nhào nặn một hồi mới miễn cưỡng làm yên lòng nhóc con này, để nó nằm yên trong ngực mình.
"Chí Tôn này, tao kể cho mày nghe nhé, chúng ta lại kiếm được tiền rồi, lần này còn nhiều hơn cả lần trước nữa cơ. Chờ sang tháng, nói không chừng chúng ta có thể chuyển nhà, tới chỗ nào đó rộng rộng một chút ở." Trong game kiếm được tiền, ví tiền bên ngoài cũng phồng lên theo, tuy số tiền Bạch Lê kiếm được còn lâu mới đủ để mua một hành tinh nông nghiệp, nhưng mua cho mình một căn hộ thì không vấn đề gì. Cứ ở nhà thuê mãi cũng không phải là lựa chọn tốt.
Cậu có thể mua nhà ở chỗ nào đó gần gần đây, như vậy cũng thuận tiện cho việc qua lại của cậu và Tống Hân Nhiên. Nhưng điều kiện tiên quyết là, Tống Hân Nhiên tạm thời không cùng người thân của mình quay về nhà.
Những nếu đối phương quay về, vậy phạm vi lựa chọn nhà ở của Bạch Lê có thể rộng hơn, ở trên hành tinh này, muốn chọn nhà ở đâu cũng được, chỉ cần cậu đủ tiền mua.
Bạch Lê câu được câu không trò chuyện, vừa vuốt ve bé mèo con nhà mình, sau đó cậu bật cười, cảm thấy bản thân đã nghĩ quá xa, quả nhiên là vì sáng sớm ngày ra đã bị kích thích.
"Meow ~ meow ~" Chí Tôn không hiểu gì nhưng vẫn híp mắt cà cà vào lòng bàn tay Bạch Lê.
Một người một mèo cứ vậy giao lưu với nhau.
Hôm nay, người nhà của Tống Hân Nhiên muốn từ hành tinh khác tới đây thăm cậu nhóc, Bạch Lê nói sáng nay cậu nhóc không cần qua đây giúp đỡ chăm sóc cây trồng, cứ ở nhà chuẩn bị tiếp đón ba mẹ anh chị. Vì thế, sáng sớm, chỉ có Bạch Lê và Chí Tôn, một người một mèo chăm sóc cây trồng ngoài ban công.
Mới đầu, Chí Tôn còn thấy là lạ, sao cái người đáng ghét ngày nào cũng vác mặt tới, hôm nay lại không thấy đâu, liên tục kêu "Meo meo" bên chân Bạch Lê, giống như là đang mách lẻo, lại như đang nói cho Bạch Lê biết nó mới là thành viên chăm chỉ nhất, chăm sóc cây trồng giỏi giang nhất. Sau khi chắc chắn là Tống Hân Nhiên sẽ không tới, trong lòng Chí Tôn vui sướng không thôi, ha ha, đây là thời gian hiếm hoi nó cùng con người ở chung một chỗ, không có người ngoài tới quấy rối, toàn bộ con người đều thuộc về một mình mèo nó.
Kết quả là tâm trạng vui vẻ còn chưa lắng xuống, tiếng chuông cửa đã vang lên.
Mặt mèo của Chí Tôn ỉu xìu xìu, Bạch Lê đi ra mở cửa, thấy bên ngoài có mấy người đang đứng, ánh sáng ngoài cửa bị chặn gần hết, nhìn thoáng qua cứ như trời đã tối vậy.
Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nghiêm túc, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, hai thanh niên vẻ mặt tò mò, cộng thâm một cặp chị em song sinh đang mở to mắt nhìn chằm chằm Bạch Lê.
Một gương mặt quen thuộc từ phía sau mấy người này ló ra, biểu cảm có chút ngại ngùng xấu hổ: "Thâ... Thầy, anh Bạch Lê, đây là ba mẹ với anh chị của em, họ muốn qua thăm hỏi anh một chút..."
Dùng sức của một mình cậu nhóc, thực sự không thể ngăn được ba mẹ anh chị.
Bạch Lê hiểu rõ gật đầu, nghiêng người nhường lối cho bọn họ: "Xin chào, mọi người vào nhà ngồi chơi một lát đã."
Ánh mắt cậu rất bình tĩnh, không lộ ra vẻ hoảng sợ khi có người lạ đột nhiên tới cửa, trái lại còn rất thản nhiên, giống như dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu cũng tự tin mình có thể giải quyết ổn thỏa.
Ba Tống nhìn Bạch Lê chăm chú, có vài thần tán thưởng người thanh niên này, biểu cảm trên mặt cũng dịu xuống: "Vậy thì làm phiền cậu, cậu Bạch."
Phòng Bạch Lê đang thuê cũng không lớn, may mà có chiếc sô pha ngoại cỡ cậu mới mua đặt ở phóng khách, ngồi sát một chút thì vẫn chứa được hết từng này người.
Cậu có thói quen lấy chút hoa quả bánh trái ra mời khi khách tới nhà, mùi vị của những loại trái cây khác quá thơm, dễ gây chú ý, cho nên cậu chỉ đành lấy ra dưa chuột mà hôm nọ từng tặng cho mấy người Hùng Tịch.
Bạch Lê nói mấy người ba Tống "Chờ một chút", sau đó đi vào nhà bếp chuẩn bị. Chí Tôn cũng bắt chước theo, bám theo sau cậu, không thèm cho mấy người xa lạ kia lấy nửa con mắt. Còn Tống Hân Nhiên thì chủ động giúp Bạch Lê tiếp đãi người nhà của mình, mặc dù cậu nhóc cũng một nửa là khách.
Nhìn con trai nhỏ nhà mình bận trước bận sau, mẹ Tống cảm khái nói: "Ôi, không ngờ cục cưng rời nhà một bận, thực sự là hiểu chuyện hơn nhiều."
Bà cũng không thấy giận gì, trái lại còn hết sức vui mừng, trong lòng vô hình trung có ấn tượng tốt hơn với thanh niên đã cải tạo Tống Hân Nhiên thành như bây giờ. Bạch Lê có thể làm được chuyện mà người làm mẹ như bà cũng không hoàn thành được, thực sự là quá giỏi.
Về phần các anh chị của Tống Hân Nhiên, thấy chẳng mấy khi em trai nhà mình ngoan như vậy, thì lập tức chớp thời cơ, "Nô dịch" cậu nhóc. Người này nói mình khát nước, người sau nói mình mỏi lưng, muốn kiếm cái gì để tựa.
Tống Hân Nhiên nào là rót nước, nào là tìm gối tựa, bận rộn luôn chân luôn tay.
Nhưng mà dù sao cũng đang làm khách ở nhà người khác, anh chị cậu nhóc cũng không làm gì quá đáng, trêu em trai nhà mình