22/03/2022
Chương 81
"Cô, cô nói cái gì cơ? Hình như ban nãy anh bị ù tai, cô nói lại lần nữa được không?" [Vảy Xám] bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình, nuốt một ngụm nước bọt, chọn hỏi lại Khương Hoài Bích lần nữa cho chuẩn.
Khương Hoài Bích thì lại vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc trả lời câu hỏi của [Vảy Xám]: "Em nói, để heo của anh, ủi sụp nhà của em. Anh yên tâm đi, đồ đạc trong nhà em sẽ lấy ra trước, tiền nâng cấp phòng ở trước đó cũng không cần anh bồi thường, chỉ cần anh gọi heo nhỏ của mình ra, tùy tiện ủi mấy cái là được rồi."
Thấy [Vảy Xám] vẫn là một bộ chả hiểu cái chi, cô nhún vai một cái, bổ sung thêm: "Em cũng hết cách rồi, ai nói trong game không cho phép người chơi có nhiều nhà ở một lúc chứ, nhà đã lấy ra lại không thể thu về, em chỉ có thể nghĩ cách làm hỏng nhà bây giờ. Bản vẽ nhà đá em đã xem rồi, rất kiên cố vững chắc, em cũng muốn xây một căn, giờ anh hiểu rồi chứ?"
Hiểu, hiểu rồi. [Vảy Xám] ngốc ngốc gật đầu, cảm thấy cái cổ của mình cứng không khác gì cổ của robot.
Cô nàng này, quá độc!
Nhưng mà dù sao cũng không cần y phải đền tiền, hỗ trợ ủi một cái thì có vấn đề gì đâu.
Nghĩ một chút, y đồng ý với yêu cầu của Khương Hoài Bích.
Khương Hoài Bích cười tít mắt, giao số đá [Vảy Xám] cần cho y, lại giảm thêm cho y 10%, sau đó nói mình cần về nhà chuẩn bị, dọn dẹp số đồ dùng bên trong ra ngoài.
"Để anh đi cùng cô luôn, phụ một tay, chờ dọn trống đồ đạc trong nhà xong thì trực tiếp thả heo ra." [Vảy Xám] nói.
Khương Hoài Bích lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, không thì anh về trước sửa sang lại sân nhà mình đi? Đồ của em tương đối nhiều, muốn dọn hết ra ngoài có lẽ còn phải tốn kha khá thời gian..."
[Vảy Xám] kiên quyết: "Tốn nhiều thời gian thì càng cần anh giúp, chuyện bên cô giải quyết xong càng sớm càng tốt, như vậy anh mới tập trung vào xây nhà đá của mình được. Cô cũng đừng từ chối nữa, cứ để anh đến giúp một tay!"
Y nói thì nói vậy, chứ thực ra trong lòng không quá tin vào lời của Khương Hoài Bích, một cô gái nhỏ, vừa vào game chưa được mấy ngày, trong nhà liệu có thể có bao nhiêu đồ chứ? Nói không chừng là ngại ngùng, lại không muốn làm phiền đến người khác nên mới mượn cớ như vậy thôi.
Y là người lớn, thích giúp người làm vui, đương nhiên không thể để cô gái nhỏ này tự dọn dẹp một mình, có thể giúp đương nhiên phải phụ một tay.
Khương Hoài Bích do dự một chút, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý. Cô biết trong nhà mình chứa bao nhiêu đồ, cho nên đồng ý rồi vẫn không nhịn được nói thêm một câu với đối phương để phòng hờ: "Đồ trong nhà em thực sự nhiều lắm, đến lúc đó anh cũng đừng có than mệt nha..."
"Ôi dào, yên tâm đi yên tâm đi, gì không có chứ sức lực anh đây không thiếu!" [Vảy Xám] làm một động tác gồng cơ, tỏ vẻ mình rất cường tráng, cười ha ha cam đoan.
Quyết định như vậy xong, Khương Hoài Bích dẫn [Vảy Xám] đi về phía nhà mình. Càng đi về phía trước, [Vảy Xám] càng cảm thấy hình như con đường này nhìn quen quen? Chờ đến khi y nhìn thấy giàn dây leo quen thuộc kia, lập tức nhớ ra, đây không phải gần khu nhà của anh đại [Lê Bạch] và anh đại [Yêu Tinh] sao?
Lại nhìn nhà của Khương Hoài Bích, thế mà nhà cô nàng lại ở ngay sát vách với nhà anh đại [Lê Bạch], phía sau cũng có một căn nhà trúc nhỏ, chủ nhân nhà trúc lúc này đang làm việc dưới ruộng, hình như là cậu streamer nhỏ phát sóng trực tiếp chủ đề "Học nấu ăn từ con số 0"...
Hay lắm, quanh nhà anh đại đúng là ngọa hổ tàng long! Y cũng muốn chuyển nhà tới khu này, tiếc là đất đai đã đặt cố định, giờ muốn chuyển nhà thì muộn rồi. [Vảy Xám] nghĩ thầm, có chút tiếc hận.
Khương Hoài Bích lặng lẽ quan sát phản ứng của [Vảy Xám], phát hiện sau khi đối phương biết quanh đây là nhà của những ai thì đầu tiên là bất ngờ, sau đó là ước ao, cuối cùng lại có chút mất mát, cô nàng không nhịn được dùng ánh mắt thương xót nhìn anh chàng. Đồng thời còn có chút mừng thầm vì quyết định đúng đắn của mình khi đó, vậy mới chiếm được vị trí tốt thế này, hí hí!
[Vảy Xám] cũng không buồn lâu, nhớ đến mục đích tới đây của mình, tinh thần rất nhanh đã phấn chấn trở lại.
Mà chờ đến khi y cùng Khương Hoài Bích đi vào nhà của cô nàng, nhìn cách bày biện trong nhà không khác gì một siêu thị cỡ lớn, lập tức ngây ra tại chỗ. [Vảy Xám] nghiêng đầu, nhìn thấy gian phòng bên cạnh cũng để đầy tủ đựng đồ, phỏng chừng phải có đến mười cái tủ như vậy. Thế vẫn chưa đủ, ngoại trừ mấy cái tủ đồ đó ra, bên ngoài còn để không ít những thứ linh tinh vụ vặt khác nữa, cái nào cái đấy hình thù quái dị, khiến người ta hoàn toàn không thể đoán ra công dụng của chúng nó.
"Cái này..." [Vảy Xám] không ngờ, lời Khương Hoài Bích nói lại là thật, trong nhà của cô nàng đúng là có "Hơi" nhiều đồ đạc.
Khương Hoài Bích đã sớm quen với thái độ kinh ngạc này của mọi người, cười hớn ha hớn hở sờ lên một con ốc biển lớn bị mình tiện tay đặt trên bàn trà. Cái này là lúc tối qua, cô đi xuyên qua nửa cánh rừng, hình như lần mò ra đến chỗ cửa biển, nhặt được trên bãi cát. Ngoài cái vỏ ốc biển này, cô còn nhặt được không ít sao biển và vỏ sò, đủ mọi màu sắc, cực kỳ xinh đẹp.
"Thời gian không có nhiều, chúng ta bắt đầu luôn đi." Khương Hoài Bích nói xong, thì bắt tay vào làm ngay.
Nhìn đống đồ trước mặt, hai mắt [Vảy Xám] tối sầm lại, chỉ có thể chấp nhận số phận, bắt tay vào chuyển đồ. Ai bảo y đã hứa đến dọn đồ phụ người ta rồi.
Hức hức, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, có thể làm lại từ đầu, y tuyệt đối sẽ không tới đây, về nhà chơi với heo rừng bộ không vui sao?
Cũng chính lúc này, [Vảy Xám] mới chợt nhận ra, chả trách [Hoài Bích] nói phải về nhà thu dọn trước, ba lô của người chơi chỉ có 50 ô để đồ, mà đồ đạc trong nhà cô nàng, bao gồm cả mấy thứ linh tinh lang tang chưa biết dùng làm gì kia, chắc phải vượt quá 200 loại rồi ấy nhỉ?
Đấy là còn chưa tính những thứ đang để trong tủ đồ rồi đấy. May một cái là, sau khi cất tủ đồ vào trong ba lô, đồ vật bên trong tủ vẫn y nguyên, sẽ không bị tự động lấy ra, bỏ vào ô chứa của ba lô.
Hai người ra ra vào vào, tốn mất một tiếng đồng hồ mới dọn sạch mọi thức trong nhà Khương Hoài Bích. Những thứ không thể nhét vào trong ba lô được đặt thành đống trong góc sân, từ xa nhìn lại không khác gì một ngọn núi nhỏ, trông mà khiến người ta phải cảm thán không ngừng.
"Em gái này, cuối cùng anh cũng biết biết sao cô lại có nhiều thứ kỳ quái như vậy rồi, đam mê thu thập của cô quá khủng khiếp rồi đấy." [Vảy Xám] tràn đầy chua xót nhìn Khương Hoài Bích, cầm trong tay cốc trà sữa trân châu vị truyền thống cùng ức gà chiên nhân phô mai lấy ra từ "Giỏ thực phẩm", bổ sung thể lực.
Chuyển lắm đồ như vậy, thể lực hao hụt một cách nhanh chóng, còn không ăn uống gì sẽ đói xỉu mất. [Vảy Xám] vừa cắn ức gà chiên thơm mềm, vừa than phiền việc dọn nhà này mệt xác, mệt hơn cả xuống ruộng trồng rau.
Nhìn [Vảy Xám] ăn đến là ngon lành, Khương Hoài Bích cũng thấy thèm, cô nhanh nhẹn nạp tiền, mua một lượt đủ mười "Giỏ thức phẩm" tiêu chuẩn trong ngày, tùy ý chọn ra hai cái, mở được thịt bò khô và soda, thầm hoan hô một tiếng, lại là món ngon cô chưa ăn bao giờ!
Cô cắn một miếng thịt bò khô lớn, nhai ngấu nghiến, lại chia cho [Vảy Xám] một miếng, sau khi nuốt miếng thịt trong miệng xuống xong mới tự hào nói: "May mắn may mắn, gần đây em mới thích cảm giác thu thập đồ, nào có nghiêm trọng lắm đâu."
[Vảy Xám] choáng váng, không biết phải nói thế nào: "Nếu thế này mà là May mắn, vậy chờ đến lúc nghiêm trọng, nhà cô chắc không đủ chỗ mà chứa mất?"
Khương Hoài Bích nhún vai một cái: "Diện tích không đủ thì còn có thể dùng tiền đồng để mở rộng mà, với lại, trong khu mua sắm có bán tủ chứa đồ, cùng lắm đến lúc đó em mua lấy tám chục, một trăm cái, chừa ra mấy phòng chuyên dùng để chứa đồ là được rồi." Kiểu gì cũng sẽ có cách, cô không việc gì phải lo.
Nghe Khương Hoài Bích nói vậy, [Vảy Xám] cũng không tiện nói thêm nữa. Mỗi người đều có cách chơi riêng của mình, hai người mới chỉ gặp nhau được có mấy lần, không tính là thân quen, chuyện này y không xen vào.
Đồ trên tay còn chưa ăn xong, hai người cũng không có tâm trạng làm bước tiếp theo. Khương Hoài Bích trực tiếp kéo bàn cùng hai cái ghế qua, hai người ngồi đối diện nhau, vùi đầu ăn.
Không cần biết là [Vảy Xám] hay Khương Hoài Bích, mỗi lần ăn thức ăn trong game, họ đều mang theo sự ngợi ca cùng tấm lòng biết ơn sâu sắc đối với người thiết kế, quá tuyệt vời! Thực sự là người thiết kế trò chơi thần thánh! Rốt cuộc là làm thế nào mà đối phương có thể nghĩ ra nhiều món ăn ngon như vậy được chứ, mỗi món đều có hương vị độc đáo của riêng mình, không hề trùng lặp. Rõ ràng là sinh hoạt ở cùng một thế giới, đầu óc của người ta thế kia mới gọi là đầu óc chứ, như bọn họ cùng lắm chỉ có thể gọi là đầu gỗ thôi!
Xuýt xoa!
Cho dù trí tưởng tượng của hai người có phong phú đến đâu, trong đầu thỉnh thoảng cũng nhảy ra một ít linh cảm kỳ quái, cũng không thể ngờ là Bạch Lê đến từ tiên giới, từ trước đến nay đều ăn tiên quả uống tiên thủy, là đối tượng xuyên không được thần bếp tiên giới nuôi cơm đã mấy trăm nghìn năm.
Động tĩnh lúc ăn của hai người, hoặc nói chính xác là hoạt động dọn nhà, tới tới lui lui không ngừng nghỉ của hai người trước đó, thực ra đã khiến Bạch Lê ở cách vách để ý.
*Chỗ này ban đầu tôi để là ra ra vào vào theo QT cơ, nhưng không hiểu sao tự nhiên đầu óc tôi nó hơi trong tối, nên mới đổi thành tới lui. Có đỡ "Tối" hơn tí nào không?
Thấy hai người đã dọn đồ xong, đang ngồi ở trong sân tắm nắng, Bạch Lê mới đi ra chào hỏi.
"[Hoài Bích], hai người đang làm gì đó... ?" Cậu liếc mắt nhìn về phía đồng đồ chất đống trong góc.
Thần tượng của mình đột nhiên xuất hiện, [Vảy Xám] giật bắn mình, thiếu chút nữa là nhảy dựng khỏi ghế, y nhanh chóng dùng tay áo lau miệng, còn nhỏ giọng hỏi Khương Hoài Bích xem miệng mình còn dính thức ăn không, chờ đối phương xác nhận lại là không còn dính gì mới nở một nụ cười tươi rói, quay lại.
"Anh đại [Lê Bạch]!" Hai mắt [Vảy Xám] long lanh nhìn Bạch Lê.
"Xin chào." Bạch Lê gật đầu cười với đối phương, "Anh gọi tôi là [Lê Bạch] được rồi."
[Vảy Xám] - Trước mặt người khác thì cao to dũng mãnh, một mình đối mặt với heo rừng lớn cũng không chút sợ hãi, lúc này ở trước mặt Bạch Lê lại y như cô dâu nhỏ, ngượng ngùng e ấp, nói một tiếng "Được" bé xíu xiu, rồi mới nhường lại không gian trò chuyện cho Bạch Lê và Khương Hoài Bích.
Gặp gỡ mấy lần, Khương Hoài Bích ít nhiều gì cũng biết tính cách của Bạch Lê ra sao, vì thế nói chuyện cũng không quá câu nệ. Cô cười hì hì, nói ra quyết định của mình cho Bạch Lê biết, còn lôi [Vảy Xám] lại, nói: "Anh ấy chính là [Vảy Xám], người đã bắt được heo rừng còn thành công thu phục nó làm thú cưng nè!"
Bạch Lê cười rất chi là thân thiện: "Ừ, cái này anh biết, có người đăng bài lên diễn đàn rồi, anh còn nhìn thấy ảnh chụp chung của [Vảy Xám] và heo rừng nữa."
Sự thực là, việc trưởng thôn đột nhiên tới đưa tặng "Bánh thuần hóa" và bản vẽ "Nhà đá" đều do cậu hướng dẫn. Biết người chơi trong game gặp tai nạn xui quẩy như vậy, thân là người thiết kế trò chơi, cậu đương nhiên phải làm gì đó, động viên tinh thần bọn họ một chút.
Mà chuyện Khương Hoài Bích mới nhắc tới, Bạch Lê đúng là không nghĩ ra. Ra lệnh cho heo rừng cố ý ủi sụp nhà chỉ vì muốn xây lại nhà mới, thế mà cô nàng này cũng nghĩ ra được...
Thời khắc "Huy hoàng" của mình thế mà lại bị thần tượng nhìn thấy, hai mắt [Vảy Xám] hưng phấn đến nỗi đỏ cả lên, lắp bắp hỏi: "Vậy...