28/04/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 111
Logout khỏi game xong, còn chưa mở mắt ra, Bạch Lê đã sờ tay về phía Chí Tôn bên cạnh.
"Meow?" Đang ngủ mê mệt, tự nhiên con người lại đụng vào nó, Chí Tôn khó hiểu kêu một tiếng, nghe mềm nhũn.
"... [Yêu Tinh], Văn Tinh Diệu, là anh hả?" Bạch Lê nghi hoặc hỏi.
Đột nhiên biết được mèo nhỏ mình nuôi là bạn tốt trong game, nội tâm cậu chấn động hơn so với biểu hiện bên ngoài nhiều lắm.
Nghe quả tin này, ai mà chấp nhận được ngay chứ!
Lúc biết Chí Tôn chính là [Yêu Tinh], Bạch Lê cũng xem như là bình tĩnh. Sau khi biết [Yêu Tinh] chính là thượng tướng Đế quốc đã "Bất hạnh ngã xuống" Văn Tinh Diệu, Bạch Lê lại thấy hơi căng thẳng. Cuối cùng, khi nghe lý do Văn Tinh Diệu tỉnh lại trong cơ thể kỳ con non là nhờ cậu tình cờ đút mộc thanh linh khí, phản ứng đầu tiên của Bạch Lê chính là không tin.
"Sao có chuyện này được?" Bạch Lê mở miệng một cái là lập tức phủ nhận.
Lúc gặp được bé mèo Chí Tôn, Bạch Lê hoàn toàn không liên hệ bé con nhỏ yếu đáng thương này với thú nhân mạnh mẽ oai hùng, vì thế trước mặt nó, cậu chưa từng nghĩ sẽ che giấu điều gì, từ đồ vật lấy ra trong không gian tùy thân, đến việc tu luyện trước mặt Chí Tôn, ngưng tụ mộc thanh linh khí.
Bây giờ, ký ức của kỳ con non đồng bộ với bản thể, những chuyện cần biết Văn Tinh Diệu đều đã biết cả, Bạch Lê đơn giản không "Ngụy biện" nữa, trực tiếp nói ra.
"Thứ mà tôi cho kỳ con non của anh ăn tên là Mộc thanh linh khí, là một loại khí ngưng tụ ra từ công pháp tôi luyện tập, lúc sử dụng có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái, tâm trạng sung sướng, khiến thực vật phát triển xanh tốt, còn chuyện giúp thú nhân mắc chứng đứt gãy gien rơi vào kỳ con non khôi phục thần trí như anh nói, hẳn là không có khả năng đâu. Chắc anh đoán nhầm rồi? Trong đó e là còn có nguyên nhân khác nữa."
Thời đại vũ trụ cũng có công pháp tồn tại, chỉ có điều tuyệt đại đa số đều nằm trong tay những người có sức chiến đấu mạnh mẽ hoặc là những gia tộc lớn. Công pháp có thể tu luyện ra "Mộc thanh linh khí" mà Bạch Lê nói, Văn Tinh Diệu chưa từng nghe qua, đoán chừng là do Bạch Lê gặp được kỳ ngộ nào đó, vì thế hắn không có chút nghi ngờ nào với lời giải thích này.
Nhưng Bạch Lê nói hắn đoán sai, Văn Tinh Diệu lại không đồng ý lắm: "Hẳn là không sai đâu, có lẽ do trước đó cậu không không biết, cũng chưa từng đi nghiệm chứng mà thôi. Thông qua ký ức của kỳ con non, luồng khí kia thực sự khiến cho người nhận có cảm giác hết sức thoải mái, trực tiếp thấm vào thân thể, tác động đến linh hồn, không thì cậu thử ngẫm lại xem, mấy ngày trước, buổi tối cậu đã làm gì với kỳ con non, có lẽ là do đút một lúc nhiều Mộc thanh linh khi hơn, nên mới khiến tôi thức tỉnh?"
Được Văn Tinh Diệu nhắc như vậy, Bạch Lê mới nghĩ tới, tối hôm đó cậu đúng là vì tâm trạng vui vẻ, nên đút Chí Tôn khá nhiều. Lúc đó còn tưởng là nó say, kết quả là đánh thức một tầng ý thức khác của người ta?
Tuy miễn cưỡng tiếp nhận suy đoán này của Văn Tinh Diệu, nhưng Bạch Lê vẫn thấy có hơi khó tin, mộc thanh linh khí của cậu sao đột nhiên lại trở nên cao cấp hơn vậy.
Lại nói, lúc thiết kế "Vùng đất điền viên", cậu có vô thức dung hòa mộc thanh linh khí vào bên trong, khi đó chỉ nghĩ muốn không khí trong game trở nên tươi mát hơn chút thôi, giờ nghĩ tới, đừng nói là nó cũng ảnh hưởng đến những người chơi khác nữa nhé?
Cậu nói lại nỗi băn khoăn này của mình cho Văn Tinh Diệu nghe, đối phương ngẫm nghĩ một hồi, đưa ra một quan điểm khác: "Cái cậu cho kỳ con non của tôi, là năng lượng tinh khiết nhất, mà khuếch tán trong game, hẳn là đã bị pha loãng rất nhiều, hiệu quả khẳng định đã giảm đi đáng kể. Cho dù người chơi nào có cảm giác tương đối nhạy bén, phát hiện ra, cũng chỉ nghĩ là Vùng đất điền viên có tác dụng điều trị nhất định đối với chứng đứt gãy gien thôi, sẽ không nghĩ đến phương hướng khác đâu. Liên quan đến điểm này, cậu không cần lo lắng quá, hiện giờ ở Đế quốc có rất nhiều tựa game lớn, đều được Viên nghiên cứu Đế quốc chứng thực là có tác dụng giảm bớt triệu chứng của chứng đứt gãy gien."
Văn Tinh Diệu còn phổ biến kiến thức về phương thức chứng thực của Viện nghiên cứu đối với trò chơi. Bạch Lê nghe là gật gù liên tục, cảm thấy có cơ hội cũng nên đi đăng ký làm chứng thực cho "Vùng đất điền viên".
Nhưng mà nghe nói bên Viện nghiên cứu Đế quốc sẽ chủ động tìm kiếm những trò chơi có tiềm lực, nói không chừng một lúc nào đó, bọn họ sẽ tự tìm tới cửa nhà cậu cũng nên.
Sau khi nói rõ thân phận của mình, Văn Tinh Diệu một lần nữa nghiêm túc nói xin lỗi và cảm ơn Bạch Lê, cảm ơn cậu đã chăm sóc kỳ con non của mình.
Bạch Lê cũng không cảm thấy giận, đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà nghĩ, bản thân mình không nhớ được gì, lại xuất hiện cạnh một người xa lạ, đương nhiên việc đầu tiên nghĩ đến chính là đảm bảo an toàn cho bản thân trước. Chờ xác nhận đối phương là người đáng tin thì mới từ từ tiết lộ, đây là suy nghĩ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
"Vậy sau này anh tính toán như thế nào?" Bạch Lê hỏi.
Văn Tinh Diệu hơi ngượng ngùng, thương lượng với cậu: "Tôi chuẩn bị chờ một thời gian nữa sẽ để phó quan của mình, chính là [Nằm chơi cũng thắng] trong game đến nhà cậu một chuyến, trước lúc đó, tôi có thể tiếp tục làm phiền ở nhà cậu không?"
"Đương nhiên là được rồi." Bạch Lê cũng không ngại, thoải mái đồng ý, sau đó hỏi hắn, "Trạng thái kỳ con non của anh đại khái là sẽ duy trì trong bao lâu, nếu [Nằm thắng] tới mà dáng vẻ anh vẫn như vậy, có phải không tiện lắm không? Cần tôi cho anh nhiều mộc thanh linh khí hơn không, nếu anh nói nó có ích, chúng ta có thể thử một chút?"
Đề nghị này đúng lúc chọt trúng chỗ Văn Tinh Diệu muốn mà ngại không dám nói, hắn đúng là cần dựa vào thứ này để "Khôi phục" trở lại, vốn còn lo tùy tiện mở miệng sẽ làm phiền người ta, kết quả Bạch Lê lại chủ động nhắc đến, hắn có hâm cũng không nỡ từ chối.
"Nếu như vậy không phiền gì, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu." Văn Tinh Diệu nói cảm ơn.
"Ôi, cái gì mà phiền với chả không chứ, chuyện này dễ như ăn cháo thôi. Huống hồ, chúng ta không phải bạn bè sao, bạn bè giúp nhau là chuyện rất bình thường mà, anh còn tiêu cho game của tôi không ít tiền kìa, tôi cũng có nói gì đâu, đúng không?" Bạch Lê cười hì hì nói, trong lòng cảm thấy [Yêu Tinh] quá giữ ý.
Cuộc nói chuyện của hai người tới đây cũng gần như đã xong cả. Qua thêm nửa tiếng, Bạch Lê cảm thấy hơi buồn ngủ, nói với Văn Tinh Diệu một tiếng xong thì logout. Cậu không chọn cách out game rồi tắt khoang trò chơi, thay vào đó trực tiếp tắt khoang trò chơi, ngắt kết nối với mạng vũ trụ.
Trước khi hoàn toàn thoát ra, Bạch Lê cố ý liếc về phía Văn Tinh Diệu một cái, phát hiện bóng người đối phương quả nhiên cũng chậm rãi biến mất, trong lòng than nhẹ một tiếng, người này quả nhiên không nói sai.
Chí Tôn nhà hắn, thật sự là [Yêu Tinh].
Kêu tên "Văn Tinh Diệu" với bé mèo nhỏ mấy lần, thấy nó không có chút phản ứng nào, Bạch Lê dám chắc, lúc này Văn Tinh Diệu không ở trong cơ thể kỳ con non, hoặc là nói, ý thức của hắn vẫn đang ngủ say.
Nghĩ một chút, Bạch Lê lại ngưng tụ một chút mộc thanh linh khí đút cho Chí Tôn. Sau đó, không để ý Chí Tôn kêu "Meow meow" muốn sáp lại, cậu lại lạnh lùng cách ra một đoạn. Bạch Lê vẫn có thể đọc ra được một chút ý tứ từ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Văn Tinh Diệu, có lẽ đối phương không muốn để cậu tiếp tục đối xử với Chí Tôn như một bé mèo bình thường.
Chí Tôn không hiểu Bạch Lê làm vậy là sao, "Meow meow" kêu đến là đáng thương, bám theo sau Bạch Lê không chệch bước nào, muốn con người quay lại nhìn nó. Kết quả con người nhẫn tâm kia, đừng nói là quay lại nhìn, hay xoa xoa đầu nó, đến dừng bước chờ nó thôi cũng không có ý định luôn.
Ngọn lửa trên chóp đuôi nó vì buồn bã mà ảm đạm đi nhiều.
Bạch Lê không nhịn được liếc một cái, suýt chút nữa đã nhẹ dạ ôm nó dỗ dành.
May mà nhịn được.
Ngủ một giấc đủ tám tiếng, Bạch Lê giật mình tỉnh lại dưới một ánh nhìn xa lạ.
Cậu và một đôi mắt mèo vào vàng sậm, sâu thẳm đối diện với nhau.
Không có vẻ mềm mại cùng ỷ lại như ngày thường, cũng không giống mọi khi, thấy cậu tỉnh một cái là sáp tới cọ cọ, Chí Tôn chỉ dùng tư thế đoan chính thận trọng ngồi bên gối cậu, cái đuôi lớn uốn một vòng sát bên bụng và hai chân trước. Bạch Lê lập tức đoán ra, hiện giờ trong thân thể Chí Tôn chắc là Văn Tinh Diệu nhỉ?
"[Yêu Tinh]?" Bạch Lê thử thăm dò, gọi một tiếng.
Mèo nhỏ nghiêm túc gật đầu, lông xù trên mặt trông vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.
Mà Bạch Lê...
"Phụt!" Cậu không nhịn được, bật cười.
Văn Tinh Diệu bất lực nhìn cậu.
"Ha ha, ngại quá, tôi không cố ý đâu." Bạch Lê che miệng, cố nín cười, "Chắc tại nhìn Chí Tôn lúc bình thường nhiều rồi, giờ thấy anh như vậy, tôi nhất thời cảm thấy thú vị, anh bỏ qua cho tôi nhé. [Yêu Tinh], anh cứ thả lỏng một chút, không cần ngồi nghiêm chỉnh thế kia đâu, cứ nghĩ là mình đến nhà bạn chơi đi."
Văn Tinh Diệu cũng không muốn thế đâu, nhưng nghĩ tới chuyện, đây coi như là lần đầu tiên mình và Bạch Lê chính thức gặp mặt ngoài hiện thực, tuy là một người một thú, nhưng thú vẫn phải có phong thái, điều này có ý nghĩa rất lớn với hắn, muốn thả lỏng cũng không thả lỏng được.
Nhưng nếu Bạch Lê đã nói vậy... Văn Tinh Diệu chần chừ một chút, chậm rãi gật đầu, sau đó từ từ từng chút một, thả lỏng ra.
Bạch Lê rất hài lòng với sự thay đổi này, gật đầu một cái rồi xuống giường, vội vàng vào nhà tắm thay đồ ngủ, sau đó dẫn Văn Tinh Diệu đến cạnh bàn ăn, bày ra tư thế chủ nhà mời khách.
"Anh đói bụng chưa, giờ này so với giờ ăn sáng mọi khi của chúng ta thì muộn hơn gần một tiếng, anh chờ tôi một chút, tôi hâm lại cơm cho nóng. Aiz, anh nói thân phận của mình cho tôi biết sớm một chút thì tốt rồi, bây giờ đồ ăn ngon đều bị tôi và Chí Tôn ăn gần hết, còn lại chẳng được bao nhiêu, chậm nữa thì chỉ có thể cùng tôi ăn xà lách trộn thôi."
Bạch Lê vừa nói, vừa từ không gian chứa đồ lấy ra mấy món mặn "Quý giá" cuối cùng, sau khi hâm nóng thì bưng ra đặt trước mặt mình và Văn Tinh Diệu.
Nội tâm Văn Tinh Diệu hết sức phức tạp, hắn rất muốn nói với Bạch Lê là không bận gì, mình không ngại, nhưng lại vướng cái, bản thân đang trong hình thái con non không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể giữ lại những lời này, chờ vào game rồi truyền đạt lại.
Trong lúc ăn cơm, Bạch Lê thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Văn Tinh Diệu một cái, trong mắt lóe lên sự hiếu kỳ. Nghĩ đến cảm thụ của đối phương, cậu cố ý khiến động tác này cùng ánh mắt của mình trở lên lơ đãng, vô ý.
Nhưng mà cậu đã đánh giá thấp khả năng quan sát nhạy bén của vị thượng tướng Đế quốc này, Văn Tinh Diệu gần như phải dốc hết sức lực, mới không khiến lông mao trên người mình dựng ngược lên.
Ánh mắt của Bạch Lê... Nóng quá vậy?
Gian nan vất vả mãi mới qua được bữa sáng, Bạch Lê để Văn Tinh Diệu lại phòng khách nghỉ ngơi, mình thì cầm nông cụ đi ra ban công. Văn Tinh Diệu nhìn quanh, thấy không có việc thì cũng đi theo luôn.
Rau dưa ngoài ban công đã thu hoạch một lượt rồi, cách đây không lâu mới vừa gieo hạt giống mới xuống, vì thế chỉ có thể nhìn thấy trên nền đất màu nâu sậm có một đám mầm non xanh biếc mới nhú.
Văn Tinh Diệu tò mò nhìn sang, tiện thể nhớ lại công dụng của kỳ con non với mấy chậu rau dưa này, sau đó hai mắt trợn to, kinh ngạc nhìn về phía chóp đuôi mình.
Lửa trên đuôi của hắn còn có công dụng này nữa à? Sao hắn không biết! ?
____________________
Dáng ngồi nghiêm túc của anh Diệu (Các cô nhớ thay cái mặt nghiêm túc vào nhé :))))))
Rau xà lách trộn
---o0o---
Chương 112
Bạch Lê: "..."
Văn Tinh Diệu: "..."
Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, Văn Tinh Diệu cũng tự thấy ngượng ngùng, thu đuôi về phía sau, cố gắng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đây là đã lần thứ ba hắn vô tình thiêu chết cây non rồi! So với kỳ con non còn làm chết nhiều