07/09/2022
Edit: Nhật Nhật
Hự... Dài dã man con ngan. Chủ nhật này tôi có việc bận, nên hôm nay đăng chương mới luôn nha.
...
Chương 161
Mới đầu, Đường Nghênh còn thấy không tin lắm vào lời giải thích của Văn Tinh Diệu. Loại năng lực thần kỳ như của Bạch Lê, trong tình huống thông thường không phải nên giấu giấu giếm giếm, sợ bị bắt đi mổ xẻ để nghiên cứu sao, thế nào mà lại có cả thương với lượng, còn tìm được cả đối tượng thử nghiệm luôn rồi chứ?
Nhưng mà nhìn biểu cảm của Văn Tinh Diệu thì không có vẻ gì là giả vờ, điều này khiến Đường Nghênh nhất thời cảm thấy mơ hồ, lẽ nào sức hấp dẫn của thượng tướng lại lớn đến vậy, có thể khiến Bạch Lê không màng đến an nguy của bản thân, cũng phải làm cho ra kết quả mà hắn muốn à?
Văn Tinh Diệu thấy Đường Nghênh như vậy, biết ngay anh ta lại đang nghĩ đi đâu rồi, há miệng đang định nói thêm gì đó thì lại bị Bạch Lê đưa tay ngăn cản.
"Hay là để tôi giải thích đi." Bạch Lê cúi đầu, vuốt lưng hồ ly nhỏ trong lòng mấy cái, nói, "Đây là quyết định của cả tôi và Văn Tinh Diệu, không phức tạp giống như anh tưởng tượng đâu, tôi muốn giúp anh ta, cho nên giúp thôi."
"Năng lực của tôi có được là nhờ một sự kiện bất ngờ, hay cũng có thể nói là kỳ ngộ, nói chung, bây giờ tôi có thể tu luyện ra một loại khí có khả năng giúp chữa trị chứng đứt gãy gien, loại khí này có thể để người khác hấp thu, do đó ảnh hưởng đến mọi phương diện của cơ thể bọn họ. Cảm giác này, tôi nghĩ Văn Tinh Diệu hẳn là biết rõ hơn."
Dứt lời, Văn Tinh Diệu liên tục được nhắc tên vô thức gật đầu, xác nhận lời giải thích của Bạch Lê. Thấy Đường Nghênh tò mò nhìn sang, trên mặt toàn là vẻ "Nói tôi nghe xem nào, nói tôi nghe xem nào", hắn nghĩ một chút, rồi miêu tả sơ qua: "Sau khi luồng khí kia tiến vào cơ thể, trong người sẽ có cảm giác vô cùng mát mẻ, anh có thể tưởng tượng tinh thần của mình giống như một quả bóng bay sắp nổ tung, hoặc thức gì đó nguy hiểm cũng được, luồng khí kia sẽ giống như tầng tầng lớp lớp sương lạnh, bao phủ lấy anh, nhanh chóng thấm vào, có tác dụng hạ nhiệt, khôi phục bình tĩnh."
"Sau khi nó tuần hoàn đủ một vòng trong cơ thể, anh sẽ cả thấy đầu óc của mình minh mẫn hơn không ít, không cần biết là tốc độ phản ứng hay cảm giác khống chế sức mạnh, đều sẽ tăng lên vài bậc. Loại cảm giác đó không gì có thể so sánh được, khá giống với cảm giác trước khi mắc chứng đứt gãy gien."
Nói một đoạn dài, Văn Tinh Diệu mới nhận ra, thế mà hắn có thể hình dung về loại "Khí" mà Bạch Lê tặng cho một cách chi tiết như vậy. Đây cũng là một bằng chứng chứng minh, sự trợ giúp của loại "Khí" này với hắn là rất lớn, ngay cả chính hắn cũng không ý thức được.
Lại nhìn Đường Nghênh, động tác uống trà của anh ta đã ngừng lại, vẻ mặt ước ao ghen tỵ nhìn chằm chằm hắn.
Nhận ra cảm xúc truyền tới trên người Đường Nghênh, Văn Tinh Diệu nhếch môi, tâm trạng rất vui vẻ, còn ném một ánh mắt "Khiêu khích" về phía đối phương.
Đường Nghênh tức! Thằng nhóc này quả nhiên vẫn ác ôn y như hồi còn nhỏ! Dân chúng đều bị biểu hiện lạnh lùng bên ngoài của hắn lừa rồi!
Bạch Lê nhìn hai người tương tác với nhau, chỉ cảm thấy tình cảm của bọn họ thật tốt, không hề giống quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường. Nghe Văn Tinh Diệu kể, bọn họ quen nhau từ hồi còn bé, này bảo sao.
Hồ ly nhỏ màu đen bây giờ đã có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng cho dù nó nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện, thì vẫn không thể hiểu hết được những hàm nghĩa ẩn trong câu chữ, cái gì mà "Khí", cái gì mà "Chứng đứt gãy gien", cái gì mà "Đối tượng thí nghiệm", mấy từ ngữ xa lạ này làm nó nghe mà choáng váng, cặp mắt hồ ly gần như đã biến thành hình nhang muỗi luôn rồi.
Hồ ly nhỏ bèn vẫy đuôi một cái, hai chân trước giậm giậm lên cánh tay Bạch Lê, điên cuồng muốn thu hút sự chú ý của cậu, để Bạch Lê đừng để ý đến hai người kia nữa, chỉ cần chơi với nó là được.
Đúng lúc này, ba người gần như đồng loạt nhìn về phía cửa, Đường Nghênh đứng bật dậy khỏi kế, Văn Tinh Diệu phi nhanh về phía cửa, hô lớn: "Ai? !"
Lúc nói chuyện, cơ bắp của mấy người đều dồn sức, nếu lúc này có phần tử bất hợp pháp từ bên ngoài xông vào, e là sẽ bị tẩn cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Nếu như là bình thường, phản ứng của bọn họ đã không lớn như vậy. Việc Đường Nghênh tới đây hôm nay cũng coi như là bí mật, toàn bộ quân đội, ngoại trừ mấy người cấp dưới trung thành với Văn Tinh Diệu cùng vài vị lãnh đạo cấp cao ra thì không ai khác biết Đường Nghênh rời đi, càng không ai biết mục đích chuyến đi lần này của anh ta chính là để gặp mặt với Văn Tinh Diệu.
Một chuyện khác "Bình thường" nữa là, từ lúc Bạch Lê xuyên tới đây, phần lớn thời gian vẫn luôn ở trong nhà, cậu không hay ra ngoài không nói, bạn bè có thể nói chuyện cũng chỉ có Tống Hân Nhiên và mấy người Hùng Tịch. Hiện giờ Tống Hân Nhiên vẫn đang ở nhà ba mẹ chưa về, ba người Hùng Tịch, trừ phi là đến để "Nâng cấp thiết bị game", thì lại càng không thể xuất hiện ở đây.
Dưới hai điều kiện này, làm gì có ai lại đột nhiên đến thăm nhà Bạch Lê vào ngay thời khắc mấu chốt này chứ? Điều này không khỏi khiến người ta suy nghĩ.
Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh đã đi về phía cửa, trên đùi Bạch Lê còn có một hồ ly nhỏ đang nằm đè lên, đứng dậy không tiện, nên chậm hơn một bước so với hai người kia. Cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp vắt hồ ly nhỏ lên trên cổ, đuổi theo sau.
Hồ ly nhỏ: "0.0"
Ba người đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chỉ cần cửa mở một cái là có thể xông lên đánh luôn.
Nhưng mà cạch một cánh cửa, bọn họ lại nghe thấy ở bên ngoài, sau một đoạn im lặng ngắn ngủi, có tiếng "Xin lỗi" dè dặt vang lên.
"Tôi, bọn tôi là Hồ Nhất và Hồ Nhị của tộc Thiên hồ, bọn tôi tới tìm tộc trưởng, thượng tướng Văn, phó quan Đường, hai người đừng động thủ mà."
Hả? Tộc Thiên Hồ á? Từ này dạo gần đây hay được nghe này. Bạch Lê buông cánh tay đang đặt trên lưng Văn Tinh Diệu của mình xuống, quấn lại khăn quàng hiệu "Hồ ly nhỏ" trên cổ đang sắp rơi xuống.
"Khăn quàng" nhấc cái đuôi, quấn hờ một vòng lên cổ cậu.
Văn Tinh Diệu đứng ngay phía trước Bạch Lê, đầu tiên là cảm giác được nguồn nhiệt ấm áp trên lưng mình rời đi, sau đó lông mày nhíu chặt lại, rất nhanh nhớ đến hôm mới nhặt được nhãi hồ ly đen này, tin nhắn hắn gửi đi y như đá chìm đáy biển. Mà đối tượng hắn gửi tin nhắn chính là Hồ Nhất và Hồ Nhị đang đứng bên ngoài.
Rõ ràng hai người này đã sớm biết Chúc Mặc Lăng ở chỗ bọn họ, lại cố tình không chịu tới đón người, làm như vậy là có ý gì?
Trong ba người chỉ có Đường Nghênh là không biết gì, nghe hai người bên ngoài tự giới thiệu, trong đầu anh ta lập tức hiện lên mấy dấu chấm hỏi to đùng, chỉ chỉ hồ ly nhỏ đang quấn trên cổ Bạch Lê, nhỏ giọng hỏi hai người: "Hai cậu... Lấy người ta làm đối tượng thí nghiệm, mà chưa được sự chấp thuận của người nhà đối phương à?"
Nếu không phải đều là người có vai vế trong xã hội, khéo còn bị nghi là bắt cóc ấy chứ?
Không không không, không thể nói như vậy được, nghe ý tứ trong lời nói của hai người bên ngoài thì hình như bọn họ đã sớm biết Chúc Mặc Lăng đang ở chỗ Bạch Lê và Văn Tinh Diệu rồi, chỉ là không biết vì sao, lại mãi không chủ động tới nhà, chờ đến khi bọn họ quyết định tới, thì lại nhằm đúng ngay ngày hôm nay.
Lần này hay rồi, suýt chút nữa đã bị coi thành phần tử bất hợp pháp.
Vấn đề này, thực sự có hơi khó trả lời, Bạch Lê lúc túng nhìn Đường Nghênh một cái không nói gì, trái lại Văn Tinh lại không thèm hạ thấp giọng, nói thẳng: "Thế thì làm sao, tự mình đưa tới cửa, không dùng thì phí! Anh ta còn làm hỏng mất một khoang trò chơi của bọn tôi đây này."
Cái này là nói đến chuyện hôm Chúc Mặc Lăng hóa thành hình thú, điên cuồng phá hoại, anh ta xông vào trong phòng trọ của Bạch Lê, làm hỏng mất khoang trò chơi mà bọn họ mới mua được mấy ngày.
Đường Nghênh: "..."
Hồ Nhất & Hồ Nhị: "... ..." Tin tức ngầm thế mà cũng có lúc chính xác, thượng tướng Văn Tinh Diệu đúng là cũng có lúc không được rộng lượng cho lắm.
Bạch Lê nở một nụ cười ngại ngùng nhưng không mất lễ phép.
Mấy phút sau.
Được Bạch Lê dẫn đường, Hồ Nhất và Hồ Nhị lạnh run cầm cập, rụt đầu rụt cổ đi vào phòng khác trong biệt thự, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Bạch Lê phía trước, nhưng bị cảnh tộc trưởng đang trong kỳ con non quấn trên cổ Bạch Lê làm cho đau mắt, không dám nhìn thêm nữa.
Hu hu, tộc trưởng khôn ngoan sáng suốt, tự tại phóng khoáng của bọn họ, sao có thể vắt vẻo trên cổ một người bình thường như khăn quàng thế kia chứ? Hơn nữa còn ngốc ngốc không phản kháng gì, nhìn kỹ thì mắt hồ ly còn đang thích ý híp lại, nếu ngày nào đó, tộc trưởng khôi phục lại hình người, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng sẽ chấn động long trời lở đất đến mức nào đây!
Đấy là nếu dăm câu đôi lời bọn họ nghe trộm được ở ngoài cửa ban nãy là thật.
Hình thú của Hồ Nhất là cáo cát Tây Tạng, khuôn mặt chữ điền cùng đôi mắt híp trời sinh, thế nhưng thị lực lại vô cùng tốt, đứng ở chỗ cao, chỉ cần dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy chuyện phát sinh trong phạm vi một nghìn mét, phụ trách theo dõi (Ở đây đặc biệt dùng để theo dõi sân nhà Bạch Lê sau mỗi bữa ăn) vô cùng dễ dàng. Hình thú của Hồ Nhị là cáo tai dơi, tai to mà, cho nên phạm vi có thể nghe ngóng âm thanh dĩ nhiên là xa.
Lúc mấy người Bạch Lê nói chuyện trong phòng khách cũng không cố ý đóng cửa sổ sát đất bên cạnh sân lại, cái này giúp Hồ Nhị nghe được một ít nội dung. Bao gồm việc Văn Tinh Diệu nói, thử nghiệm giúp Chúc Mặc Lăng khôi phục bình thường.
Chuyện này, không phải vẫn luôn là tâm nguyện bọn họ ngày ngóng đêm mong kể từ khi tộc trưởng lùi về kỳ con non đấy sao? Lúc đó hai người không kiềm chế được bản thân, chỉ muốn trực tiếp băng qua sân, tiến vào phòng khách nhà Bạch Lê, phải cố lắm mới nhịn được, quyết định đi bằng cửa chính, cuối cùng vẫn suýt chút nữa bị coi thành phần tử bất hợp pháp.
Nhìn phòng khách loáng cái đã nhiều thêm hai người, Bạch Lê bèn sắp xếp lại chỗ ngồi một chút. Cậu, Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh, ba người ngồi trên ghế sô pha dài, để hai cái ghế đơn lại cho Hồ Nhất và Hồ Nhị, chờ bọn họ ngồi xuống rồi, mới chính thức bắt đầu thẩm vấn về việc bọn họ vứt bỏ tộc trưởng "Mồ côi" nhà mình.
"Nói đi, tại sao lúc đó hai người không trả lời tin nhắn của bọn tôi?" Bạch Lê lấy khăn quàng hồ ly nhỏ xuống, cực kỳ tự nhiên thả nó lên đầu gối mình ngay trước mặt Hồ Nhất và Hồ Nhị, còn tiện tay vuốt ve phần lông trên lưng nhóc con này, hờ hững hỏi.
Hồ Nhất nhìn đến mức khiến đôi mắt híp tịt của mình to hơn bình thường gấp ba bốn lần, mất vài giây vẫn không nhớ ra miệng mình mọc ở đâu, cũng không nói được tiếng nào. Cuối cùng vẫn là Hồ Nhị run run đôi tai to đón gió của mình, nhắc tỉnh bản thân, cũng nhắc nhở anh mình, hai người họ mới anh một câu em một câu nói ra suy nghĩ lúc đó của bản thân.
"Tộc trưởng đột nhiên lui về kỳ con non là chuyện mà ngay cả bọn tôi cũng không ngờ tới, chờ chúng tôi tìm được tung tích của tộc trưởng, thì ngài đã bị... Cậu Bạch đây nhặt về thu dưỡng rồi." Hồ Nhất nói.
"Ha, thu dưỡng ấy hả?" Văn Tinh Diệu khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nhìn nhãi hồ ly đen được lợi còn khoe mẽ, đang quấn lấy Bạch Lê đòi vuốt lông kia, "Chỉ là tạm thời giữ lại chăm sóc thôi, chờ hai người đến, tự nhiên phải đem anh ta trả lại."
"Ầy..." Đường Nghênh giơ tay muốn phát biểu gì lại, lại bị Văn Tinh Diệc liếc cho một cái, rắm cũng không dám đánh nữa.
Chỉ có thể nghĩ linh tinh ở trong lòng, rõ ràng đã nói là chọn Chúc Mặc Lăng làm đối tượng thí nghiệm rồi cơ mà, sao nói không cần là không cần luôn thế? Quả nhiên, lòng dạ đàn ông, y như dò kim đáy biển.
Hồ Nhất đột nhiên bị làm khó dễ, hoảng sợ rụt cổ lại, ấp a ấp úng không dám nói thêm. Hồ Nhị thấy thế, vội tiếp lời: "Thượng tượng, phó quan, cả cậu Bạch nữa, mọi người cũng biết mà, một khi có thú nhân lui về kỳ con non, dựa theo quy định của Đế quốc, sẽ phải lập tức đưa đối phương tới Sao Hi Vọng. Em trai tộc trưởng bọn tôi trước đây chính là như vậy, vừa tới Sao Hi Vọng được mấy bữa đã mất tích rồi, chúng tôi có bóng ma tâm lý, tộc trưởng cũng vô cùng bài xích Sao Hi Vọng", nhất định không muốn tới đó."
"... Cho nên chúng tôi mới nghĩ, kéo dài được ngày nào hay ngày đó, chỉ cần bọn tôi nói không tìm được tộc trưởng, ngài ấy sẽ được đi chậm hơn một ngày." Hồ Nhị nói xong, quay sang chắp tay xin lỗi với Bạch Lê, "Hi vọng cậu Bạch có thể tha thứ cho quyết định qua loa này của bọn tôi, bọn tôi sẵn lòng chi trả một khoản tiền, coi như là thù lao thời gian này cậu Bạch và thượng tướng đã chăm sóc cho tộc trưởng."
Y báo ra một con số không hề thấp, đủ để nuôi Chúc Mặc Lăng năm rưỡi.
Bạch Lê cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên lóe lên, hỏi: "Mấy hôm trước tôi trúng thưởng, rồi được nhận các loại phúc lợi trao tặng dưới danh nghĩ khu dân cư, có phải là do hai người làm không?"
Hồ Nhất với Hồ Nhị liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái. Bọn họ vì muốn đưa tiền nuôi dưỡng tộc trưởng cho Bạch Lê, mà phải vắt óc nghĩ ra đủ các loại lý do đây
Nhận được đáp án, Bạch Lê có chút mất mát. Cậu biết ngay mà, vận may của cậu có bao giờ tốt như vậy đâu, chuyện này chẳng khoa học gì cả. Nghĩ tới nghi lui, cậu lại theo thói quen xoa xoa lông xù trên lưng hồ ly nhỏ.
Sờ được một nửa, cảm giác có hai tầm mắt kỳ quái đang dừng trên người mình, Bạch Lê ngẩng đầu lên, thấy Hồ Nhất và Hồ Nhị đang dùng ánh mắt không biết nói sao nhìn cậu, động tác trên tay cậu cứng lại, nhấc lên không được mà hạ xuống cũng không xong. Cậu như vậy... Có bị coi là chiếm lời của người ta ngay trước mắt người nhà không?
Bên cạnh có một bàn tay vươn tới, Bạch Lê còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nhấc hồ ly nhỏ đi, đặt xuống chỗ trống trên ghế giữa hai người, để nó ngồi chen ở đó.
Văn Tinh Diệu cười nói: "Như vậy không hay lắm đâu, vẫn nên để anh ta tự ngồi đi."
"Ồ..." Bạch Lê chớp chớp mắt mấy cái, nghĩ thầm, Văn Tinh Diệu thật là tâm lý.
Hồ Nhất và Hồ Nhị không cảm thấy gì, họ vẫn nên nghiêm túc chờ bị "Thẩm vấn" đi.
"Cái này, không cần thù lao gì đâu, quân bộ bọn tôi cùng tộc Thiên Hồ có quan hệ hợp tác thân thiết, thượng tướng và Bạch Lê hỗ trợ chăm sóc tộc trưởng của hai người một chút thì có làm sao đâu, tóm lại cũng không tiêu tốn bao nhiêu, đừng bận tâm." Đường Nghênh tinh ý, trong lúc nói chuyện đã kéo Bạch Lê về phía chung phe với quân đội, còn anh ta thì là người phát ngôn cho hai người, dùng có dăm ba câu đã đẩy chuyện này đi.
Thấy mấy người Bạch Lê qua thực không có ý trách tội bọn họ, Hồ Nhất và Hồ Nhị thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Bạch Lê. Ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng biểu cảm sốt ruột không thể chờ nỗi nữa trên mặt đã nói lên tất cả.
Xem ra đoạn đối thoại trước đó của ba người đã bị hai còn hồ ly này nghe hết cả rồi. Đã như vậy, thì cũng không cần giấu giếm nữa, Đường Nghênh dùng giọng điệu như tẩy não, kéo hai người về phe mình, để bọn họ cam đoan sẽ không tiết lộ một chữ nào về chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài, sau đó mới đồng ý cho bọn họ tham gia cùng.
Còn về việc liệu tộc trưởng có thể khôi phục được hay không, Hồ Nhất và Hồ Nhị đương nhiên là tin tưởng trăm phần trăm, còn vô cùng phối hợp. Chỉ cần tộc trưởng có thể khôi phục hình người, muốn bọn họ làm gì cũng được