Đắc tội với ai thì đắc chứ đừng có dại gì mà đắc tội với sếp của bạn
(Đương nhiên là ngoại trừ mẫu hậu ra). Sếp là kho vàng, nói bằng lời của sếp
thì là, không có tôi, các cô các cậu vẫn lang thang nơi đầu đường xó
chợ, hoặc là ngồi khoanh tay chờ chết. Bạn xem kìa, ý của sếp chính là
nơi đây là nơi thu nhận trẻ em, đương nhiên hai chữ “trẻ em” này là tôi
thêm vào. Trong mắt sếp, thực ra chúng tôi không khác trẻ em chậm phát
triển là bao. Tôi tin vào sự bảo vệ thiện chí của sếp, chỉ có điều thi
thoảng cảm thấy nghẹt thở, việc này ai có thể nói cho sếp hay?
“Đi đâu vậy? Sắc mặt sếp u ám lắm, theo em đoán, lần này chị đi chỉ có
đường chết thôi. Chị có thể không khai ra cho em biết, nhưng không thể
không khai ra với sếp được”, Chân Chân đè thấp giọng, vỗ vai tôi, “Cứ
yên tâm mà đi đi, em sẽ lập bia tưởng niệm cho chị”.
“Đừng đắc ý, rốt cuộc sếp làm sao vậy?”, tôi vào cửa phòng làm việc của sếp, “Hơn
nữa cô ăn nói kiểu gì thế hả? Không có ai hù dọa người kiểu như cô đâu,
tôi vừa mới trải qua cuộc xem mặt thất bại, lại vừa bị một nhóc nhãi
ranh bỡn cợt, cô phải nghĩ cho trái tim tôi tí chứ?”. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng tôi quả thực không tìm thấy điểm hưng phấn,
nhưng nhìn vẻ mặt chan chứa âu sầu của Chân Chân, “Thôi được rồi, nhờ
câu nói may mắn của cô, cho dù là vì tiết kiệm cho cô mấy đồng bạc tiền
bia mộ tôi cũng phải sống sót quay trở về”, tôi giả vờ trấn tĩnh. Thời
buổi này, gặp người bình tĩnh như tôi thế này không dễ phải không? Phải
giữ thể diện, không thể nhận thua trước được.
Sếp chúng tôi không dễ nổi giận, nhưng một khi nổi giận thì quỷ thần chớ dại mà lại gần
(Thực ra tôi muốn nói sau khi nổi giận thì sếp không còn là người nữa).
Đừng thấy tôi tám chuyện vui vẻ, khi cất bước về phía phòng làm việc của sếp, lòng tôi vẫn bồn chồn không yên, cứ làm dấu theo hình chữ thập
trước ngực mãi.
Tôi khẽ đẩy cửa, thò đầu vào trong, chưa đợi tôi
nhìn ra căn nguyên sự tình, thì mặt cười đã bày ra trước mắt, tôi tin
sếp không nhìn thấy gương mặt tươi cười của tôi.
“Bao nhiêu tuổi
rồi mà còn thò đầu, đã nói với các cô các cậu bao nhiêu lần rồi, công ty chúng ta không phải là công ty ăn trộm, phải phóng khoáng, trầm ổn. Các cô các cậu đều thuộc loài chuột, bị kẹp móng là quên luôn hả?”. Lời lẽ
đanh thép như thế này, chỉ có thể khiến tôi tin chắc một điều: Tâm tình
của sếp quả thực không tốt. Chỉ có điều nếu tôi không nghe lầm thì tại
sao còn có tiếng cười của người khác? Cách giải thích duy nhất cho tình
trạng này chính là sếp vì rủa sả người mà kéo liên minh. Phút này đây,
tôi cảm thấy mình cao lớn hơn hẳn, tôi được coi trọng quá nhỉ. Rủa sả
người còn phải lập thành liên minh, quả là hiếm thấy, tôi thật muốn xem
đây là vị nào mà lại may mắn như vậy, có thể nhìn thấy bà cô đây bị ăn
mắng.
Chìa tay không đánh người cười, ba mươi ba tuổi vì công
việc bán đi nụ cười đâu phải là sai lầm, “Sếp à, sếp có khách em không
làm phiền sếp nữa, sếp xong việc thì gọi em nhé? Hoặc là sếp thấy mắng
em mệt, muốn bạn sếp tới trước?”.
“Ô, hôm nay lại bình thường như vậy, xem ra là uống thuốc xong rồi mới ra ngoài hả?”, giọng nói sao mà
quen thuộc thế, nếu không đoán lầm, thì mới xa nhau hai tiếng đồng hồ.
“Oan gia ngõ hẹp” là tục ngữ, ý của tục ngữ chính là lời mà tục nhân nói.
Không ngờ lời của tục nhân lại có nội hàm như vậy. Tỉ lệ một phần một tỉ ba mà có thể để tôi bắt gặp, đây không phải là người tôi đi xem mặt hay sao?
“Vừa về nhà uống xong, cảm ơn anh đã quan tâm”, dù kém cỏi
thì tôi cũng phải dốc toàn sức lực. Đừng tưởng rằng anh là khách của sếp thì có thể tùy tiện bắt nạt kẻ tép riu là tôi.
“Ôi chao, còn có
điển cố sao? Nào ngồi xuống, nói ra cho tôi vui vẻ chút xem nào”, vẻ mặt sếp nghiêm nghị, cơ bản không nhìn ra được ý tứ muốn vui vẻ chút nào.
Em làm sếp vui vẻ một chút, sếp cũng đâu có thưởng ngoài định mức cho em.
Thế nhưng, tôi nào dám nói, ỉu xìu ngồi đối diện với sô pha, trưng ra vẻ mặt của người tài đức, “Anh là...?”.
“Hôm nay còn cùng nhau uống cà phê nữa, đã quên ngay rồi? Xem ra sếp các cô định vị cô là chính
xác, cô và tính nết của một loài động vật nào đó gần nhau lắm. Chắc là
họ Chu1 hả?”
1. Trong tiếng trung, Chu và Trư gần âm, ẩn ý nói đối phương là Trư (lợn)
Vừa nhìn thì đích thị là tên họ lợn, đầu lợn, óc lợn anh dám khách khí tí
không? Tôi đây vẫn chưa tỏ thái độ gì, mà đã bị công kích rồi. Vì công
việc mà tôi phải hứng chịu màn công kích bằng lời nói của hai người sao? Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được, bà đây không
nhịn được.
Tôi rút một trăm đồng ra, “Này, tiền cà phê, mời anh
cầm lấy, đừng khách khí, chẳng phải là nợ một tách cà phê thôi sao? Có
đến nỗi phải nghe ngóng, vác xác tới tận công ty để đòi nợ không. Tiền
thừa là để thưởng cho anh, không cần phải trả lại đâu”. Tiền là thứ sinh ra không thể mang theo, chết đi cũng không thể mang theo, chẳng đáng để tôi phải vì tiền một tách cà phê mà liều mạng với anh. Nói cách khác
thì, anh cầm được tiền rồi thì mau cút đi, tự mà thu xếp cho ổn thỏa đi.
Sự vật có tên là “sếp” này là một trong những sự vật khó ước lượng nhất
trên thế giới, tôi vẫn chưa hiểu người kia vào phòng làm việc của sếp
bằng cách nào, không hiểu người quen sếp sao lại ngồi đối diện ở bàn cà
phê xem mặt với tôi. Chỉ có điều gương mặt của sếp sao lại dữ tợn như
thế kia nhỉ, tôi mơ hồ cảm nhận thấy mình bị người ta tính toán. Đứa trẻ thiện lương như tôi đây mà các anh nỡ ra tay, thì nhân tính của các anh để ở đâu? Bà đây hôm nay bất chấp tất cả cho mà biết, dưới hỏa nhãn kim tinh của tôi, các anh đừng mong bịp bợm trót lọt.
“Nào, tiền cà
phê cà pháo đã tính rõ ràng rồi, giờ thì chuyện của hai người phải giải
quyết chút chứ nhỉ? Là anh chủ động thẳng thắn, hay là tôi bức cung?”,
tôi chĩa mũi dùi vào ông sếp đang nhịn cười, “Thấy sếp nhịn thật khổ sở, nói ra mọi người cùng vui vẻ đi nào? Nhịn rồi bệnh ra đấy bọn em còn
phải đưa sếp đi viện nữa, thế thì phiền phức lắm. Sếp không cần phải gây thêm phiền phức cho bệnh viện đâu, cứ ở đây giải quyết một lần cho xong luôn đi”.
“Chú ý hình tượng nào, tôi thế nào cũng là ông chủ của cô, định quyên góp lương tháng này cho quỹ hi vọng sao hả?”, sếp trở
thành sếp có mấy nguyên nhân xem sự nhẫn nại của sếp kìa. Khi phải chịu
thế công kích như vậy, mà còn biết làm thế nào để đáp trả, người trải
qua phong ba bão táp quả đúng là khác biệt. Nhưng mà, Bossi2 có gì thần
kì chứ, tôi không tin là tôi không khiến anh cút được. Hôm nay sếp chủ
động lôi kéo thù hận, thì đừng mong chỉ lo thân mình.
2. Cũng có nghĩa là “sếp”.
“Quyên cái đầu sếp ấy, đừng có giả vờ vô tội ra đây với em, nói đi, người này
xuất hiện là sao?”, tôi gồng mình kìm nén cơn kích động cầm đồ ném
người, vũ lực không thể giải quyết vấn đề. Tiên lễ hậu binh, cho nên,
nhất định phải tiên lễ, đợi khi nào không ổn, thì tôi sẽ... xuất binh
khí!
“Cô chắc chắn là muốn nói trước mặt cậu ta?”, sếp lắp ba lắp bắp.
Thấy dáng vẻ miệng hùm gan sứa của sếp, tôi đã chắc chắn tôi bị người ta
tính kế rồi. Hoàng liên3 này ăn cũng đã ăn rồi, món canh này tôi phải
bắt mọi người cùng nếm thử, người nhìn có phần, đừng làm khổ chính mình.
3. Tên một loại cây, có vị đắng.
“Nói đi, tôi cũng muốn biết, tôi từ đâu tới, sao lại gặp phải người chưa
uống thuốc trùng hợp như vậy”, xem kìa, người ta nói chuyện có nghệ
thuật chưa, anh từ đâu tới, lời nói sắc bén này mọi người đều biết - anh đến từ nơi nên đến, thế nhưng anh phải lựa chọn xem có phải là đi tới
nơi nên đi không.
“Mẹ cô gọi điện thoại cho tôi, bảo rằng hoặc là tôi thu nhận cô, hoặc là chỉ hôn cho cô, tôi tự nhận thấy bản thân mình không có phúc phận hưởng thụ cô nên chỉ có thể giao cho tinh anh hoàn
thành”, sếp xua tay, “Cô xem địa vị của cô, chỉ có tinh anh mới xứng đôi vừa lứa với cô thôi”.
Không tồi, cái lưỡi ăn nói trơn như cháo
chảy, hẳn là được rèn luyện nhiều, đã biết tâng bốc, xu nịnh tôi rồi.
Mẫu hậu quả nhiên là có mánh khóe phi thường, tôi mặc cảm mình không
sánh bằng.
Đi tới đâu cũng không thoát khỏi cái bóng của mẫu hậu, có điều những việc mẫu hậu làm, tôi không thể làm được, đạo lí này tôi
phải nói rõ với anh.
Tinh anh chỉ tay vào mình, nói với sếp: “Anh khen tôi quá rồi, chưa gì tôi đã trở thành tinh anh rồi. Cảm ơn anh nhé!”.
Tôi tin từ “tinh anh” này chưa từng xuất hiện trong thế giới của tôi, nhưng bất kể thế nào, hai người như vậy, tôi vẫn cảm thấy hay lắm. Hi hi, chó cắn chó, đáng đời. Tôi sẽ không nói là ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau
đâu, hai người không được xem là hổ, chỉ có thể cắn một miệng đầy lông,
ngồi nhìn cũng hay ra phết, nhưng nhìn đi nhìn lại cứ cảm thấy không ổn.
Tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng, đừng nổi giận vì chuyện không đâu, chưa tới lúc cần, thì đừng lôi
vũ khí bên mình ra.
Tôi nghiền ngẫm một lát, chuyện này không hề ổn, người họ tính kế là tôi,
còn đương sự là tôi lại ở đây ngây ngốc xem như xem phim. Ngần ngừ giây
lát, tôi móc điện thoại ra, đừng kinh ngạc, chắc chắn không phải là muốn báo cảnh sát, chuyện này có báo cảnh sát cảnh sát cũng không thèm quản. Điện thoại làm vũ khí, tôi không tin là không đập chết được anh, công
việc và tiền bạc cũng vô dụng trước mặt tôn nghiêm.
“Ô, đây là
đấu võ ư? Em chắc chắn là em đã gõ cửa rồi, có điều giọng chị lớn quá”,
khi cửa được mở, khuôn mặt hết sức lo lắng của Chân Chân xuất hiện, cô
nàng tỏ ra thành khẩn giơ hai tay lên giải thích với sếp đoạn kéo tôi,
“Xin lỗi xin lỗi, đứa trẻ này còn nhỏ không hiểu chuyện, em đi ra ngoài
khuyên chị ấy, nhất định phải xin lỗi anh”. Chân Chân nháy mắt ra hiệu
với tôi phải biết đường mà thu dọn, giữa tôn nghiêm và tiền bạc, chị vẫn phải chọn tiền bạc. Khi dựa vào người Chân Chân đi ra ngoài, tôi đã
nghe thấy tiếng cười trong phòng làm việc.
Trong quán cà phê dưới tầng, Chân Chân cười không ngẩng nổi đầu. Tôi lấy làm lạ nhìn cô nàng:
“Vui như vậy sao? Chẳng phải chỉ là bị sếp tính kế thôi sao?”.
Dìm bạn chính là dìm bạn, kể từ khi cô nàng xuất trận tới giờ bạn đã thấy
cô nàng sắp xếp cho tôi được một lần nào tốt đẹp chưa? Không phải là dẫn tôi đi săn trai thì là bắt ép tôi không có bạn khác giới! Săn trai tôi
không phản đối, cô phải để tôi săn được chứ nhỉ? Không có bạn khác giới
tôi cũng không phản đối, nhưng cô không thể dìm tôi chứ nhỉ?
“Thành thực khai ra mau, chuyện của người đàn ông tinh anh kia có liên quan gì tới cô không?”, nỡm ạ, đừng làm chuyện không liên quan đến mình, lần
này là mọi người tạo ra một cái thòng lọng, tôi không nghĩ ngợi gì mà
chui đầu vào.
“Quan hệ duy nhất chính là tiết lộ điện thoại của
sếp cho mẹ chị, câu chuyện sau đó là nghe được từ chỗ chị. Thế nhưng, em hỏi chị nhé, trai đẹp kia không có hi vọng gì sao?”, Chân Chân nhịn
cười, tỏ vẻ nghiêm túc. Từ chuyện này có thể thấy, mọi người đều không
có sức miễn dịch cao với sắc đẹp, bao gồm cả người đã có chủ như Chân
Chân.
“Hi vọng tươi đẹp là thế, hiện thực lại tàn khốc nhường
này, lấy một ví dụ, cậu ta và tôi ở bên nhau, nếu tôi đố kị cậu ta trẻ
đẹp hơn mình, nổi lên ham muốn giết người thì phải làm sao? Đi dạo phố,
người ta hỏi tôi, đây là con trai chị à, tôi phải làm thế nào? Nếu những điều này không tính, thì cô thử nghĩ xem, có bao nhiêu trai trẻ gái đẹp muốn xin cô giơ cao đánh khẽ, cho họ tí tài nguyên, thì sao hả?”. Tôi
buộc phải thừa nhận rằng mình có thiên phú độc mồm độc miệng, nhưng, về
chuyện này, tôi tự cho rằng mình nhìn thấu. Chúng ta đều không thể thoát khỏi quy luật của tự nhiên. Đợi đến khi tôi năm mươi tuổi rồi, người ta vẫn phong lưu trai tráng, tới khi đó, người ta đêm đêm sênh ca, còn tôi ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? Thôi bỏ đi, kết cục quá bi thảm,
không đáng để mạo hiểm.
“Lí luận không tồi, nhưng không có thực
tiễn thì không có quyền phát ngôn”, giọng nói tới từ sau lưng tôi, Chân
Chân nhìn chằm chằm vào phía sau tôi, cười gian.
Được rồi, ra
khỏi hang hổ lại tới hang sói, hôm nay tôi bước chân ra khỏi nhà chắc
chắn là không xem lịch, tôi thông minh lanh lợi thế này, không ngờ lại
bị hủy hoại trong tay kẻ ngốc. Tôi vừa muốn chỉ trích sự vô duyên của
bạn Chân Chân xong, thì lại nghe thấy lời thì thầm của cô nàng. “Tôi đã
hoàn thành nhiệm vụ rồi phải làm sao thì là chuyện của anh rồi, đúng rồi trai đẹp, đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi nhé”. Chân Chân cuộn tay
thành nắm đấm nói nhỏ với tôi: “Chị à, em chỉ có thể giúp chị được tới
đây thôi”. Tôi thề tôi đã hiểu được chân tướng của lịch sử, bên cạnh mỗi nhân sĩ chính nghĩa tất có một Phủ Chí Cao4. Biết báo chí sĩ cách mạng
không phải là chết vì chiến đấu, mà là bị hại chết.
4. Tên phản đồ bán đứng chị Giang trong tiểu thuyết “Hồng Nham” (thuộc dòng tiểu thuyết cách mạng).
“Đề phòng sói, đề phòng kẻ trộm, đề phòng bạn thân”, tôi buộc phải trao
giấy chứng nhận, bằng khen cho người tổng kết ra câu này để bày tỏ sự
tán thành sâu sắc của mình với câu nói này.
Chân Chân nháy mắt ra hiệu cho tôi, nhưng tôi chẳng buồn ngó ngàng tới cô nàng, giờ tôi không nỡ dùng điện thoại để đập cô nàng, tôi chỉ cảm thấy nếu muốn đập cô
nàng nên dùng gạch lát nền thì hơn. Đối với hạng người này, bạn phải
phớt lờ cô ta, để cô ta biết giới hạn chịu đựng của bạn ở đâu.
Tôi đứng lên đi ra ngoài, trai đẹp kéo giật tôi lại, “Chị đừng đi, cho dù
phán tôi tử hình thì cũng phải cho tôi tỏ tường nguyên nhân chứ? Có thể
ngồi xuống nghe tôi nói không?”, trai đẹp tỏ vẻ đáng thương.
Bỗng nhiên, tôi không bước nổi nữa, không phải là thấy sắc quên gì đó, kinh
nghiệm nói cho tôi biết rằng, người mình không trốn được, thì chỉ có thể để người ta hết hi vọng, nếu không người sẽ bám riết giống hệt như
thuốc cao bôi lên da.
“Nói đi, cho cậu ba hoa chích chòe đấy”,
giờ tôi đã bình tĩnh ngồi xuống, đâu phải là tôi thẹn với lòng, không
cần thiết phải trốn chạy. Ngẫm lại, cậu muốn khảng khái vì chính nghĩa,
thì phải cho cậu cơ hội, nếu không, cậu sẽ cho rằng tôi không trông thấy sự hi sinh của cậu.
“Tôi là em họ của Tô Dương”, vẻ mặt nghiêm
túc của cậu ta khiến tôi ngột ngạt. Trong kí ức của tôi, tất thảy những
thứ có liên quan tới cậu ta đều là mặt mày tươi cười như hoa, tôi không
quen nhìn thấy vẻ trầm tĩnh này. Chỉ là chủ đề này, lại khiến tôi trầm
lặng. Tô Dương, anh luôn là sự tồn tại có phân lượng nhất trong trái tim tôi.
“Tôi được mẹ anh ấy nuôi lớn, mẹ anh ấy là dì tôi. Đến khi
trưởng thành, thì tôi lại rời xa họ. Bốn năm trước tôi đã đến Hồng Kông
học đại học.”
Bốn năm trước, Tô Dương của bốn năm về trước luôn
trầm lặng, anh ấy nói may mà anh ấy có tôi, còn nói người mà anh ấy yêu
nhất đã bước ra khỏi thế giới của anh ấy.
“Đương nhiên không phải là tôi thi, mà là mẹ ruột của tôi thao túng, đừng nhìn tôi như vậy, câu chuyện về mẹ ruột của tôi tôi sẽ từ từ nói cho chị biết, đó là một câu
chuyện dài và cẩu huyết”, trai đẹp lẩm bẩm nói tiếp, dường như đã cảm
nhận được ánh mắt của tôi.
Tôi cười, không lên tiếng, chỉ làm ra
vẻ ung dung để che đậy đi nét mặt của mình, nhưng lại không che đậy được nỗi đau quặn thắt trong tim. Không phải là tôi không muốn nói, mà là
tôi không có bất kì lời nói nào để cắt ngang những điều này, cắt ngang
mọi thứ có liên quan đến Tô Dương.
“Bỗng có một ngày, Tô Dương
nói với tôi rằng anh nhặt được một con khỉ ở trong trường”, cậu ta đưa
mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, điều kì lạ là mỗi lần tôi muốn biết nội tâm
của cậu ta, thì đều không nhìn thấy đôi mắt cậu ta.
Tôi biết, con khỉ đó là tôi, một con khỉ da. Cho dù cậu ta không nói, thì tôi cũng
biết. Tôi cần một người biết về Tô Dương dẫn tôi đi về thế giới của anh, như vậy, không phải là tôi bịn rịn không nỡ. Nhớ nhung một người, đợi
khi cần có lí do, cần một người có nỗi nhớ hệt như thế, để chứng minh sự tồn tại của anh ấy, chứng minh anh ấy không đi quá xa.