Con người càng trưởng thành, thì càng quen với việc xem nhẹ bản thân mình, không thể cười tẹt ga, không thể khóc lóc bất cứ lúc nào, mọi thứ chỉ nhàn nhạt, và nhàn
nhạt cũng là dấu hiệu của sự chín chắn. C luôn khuyên tôi tìm lấy một lỗ hổng, để giải phóng mình, chỉ có như vậy, tôi mới không sụp đổ. Cậu ta
chỉ nhìn thấy sự viên mãn bên ngoài của tôi, mà không nhìn thấy được
sinh mệnh của tôi đã khuyết từ lâu tôi vẫn không tìm được lối ra.
Khi tốt nghiệp, C từng nói với tôi rằng: “Nếu quả thực không có ai thích
hợp, cậu xem đi, tôi cũng không tồi này, thôi thì chúng ta cứ vá víu mà
sống đi”.
Tôi nói: “Chỉ xét hành động vĩ đại bỏ rơi tôi trên cành cây của cậu, tôi thực không dám, người có lá gan thỏ đế như tôi sợ chết lắm”.
“Mịa, có thể đừng nhắc tới chuyện đó không? Tôi hối hận
lắm, chỉ một lần bỏ rơi đó, ai ngờ đã mất cậu cả đời chứ”, C ôm vẻ mặt
xót xa, ân hận. Có điều lúc đó ở buổi lễ tốt nghiệp, mọi người đều không nhìn thấy vẻ bi thương của nhau.
Điều mà tôi luôn muốn nói cho C biết là, không phải là cậu đã đánh mất tôi, mà là tôi đã đánh mất tất
thảy những thứ thuộc về mình. Nguyên nhân tôi không muốn nói cho C biết
vô cùng đơn giản, vấn đề sâu xa như thế này, bản thân tôi hiểu là được
rồi, cậu ta đâu có nộp học phí cho tôi, sao tôi phải nói cho cậu ta
biết, tôi đúng là bủn xỉn hết chỗ nói.
Lần gặp mặt này không phải là ở quán cà phê, tôi nghĩ chắc chắn là đầu óc tôi có vấn đề nên mới
chọn hiệu sách. Nhìn sản phẩm văn hóa bày la liệt trước mặt, tôi ngượng
chín cả người, toát mồ hôi hột trước sự thô lỗ của mình.
“Nghĩ gì vậy? Trầm tĩnh như thế này đâu phải là phong cách của cô”, nguyên tắc
đầu tiên của thân sĩ chẳng phải là khi gặp người đẹp đều bắt chuyện
trước sao, tại sao phải muốn tôi mở miệng trước? Còn bất lịch sự với mỹ
nữ như thế này nữa (từ bốn tuổi tới tám mươi tuổi, tất cả nữ giới đều
được gọi là mỹ nữ), “Chẳng phải là tôi đã uống thuốc xong mới ra ngoài
sao? Cho nên mới được bình thường”, tôi tỉnh bơ. “Anh là gì của sếp tôi
vậy?”, tôi biết cùng với việc mình mở mồm ra, thì nguy hiểm đã xuất
hiện. Cái gọi là nguy hiểm chính là có thể tôi không bịt nổi miệng mình, nhưng nếu đã quyết định ra ngoài bàn mối giao dịch, vậy thì chắc chắn
là phải dò la gia thế cho rõ ràng.
“Cô vẫn nên trầm tĩnh thì hơn, cô cứ cất lời là tôi chẳng biết phải ứng phó ra sao”, anh ta bình tĩnh
lau miệng, vươn vai, hi, không ngờ tôi đã nhìn thấy cơ bụng của anh ta.
Tôi hoàn toàn phớt lờ lời anh ta nói, thăm dò tôi như thế này tôi hiểu. Lấy bất biến ứng vạn biến, chiêu này tôi cũng biết dùng. Anh đã liệu được
nước cờ của tôi rồi, chỉ không ngờ hôm nay tôi đã thay đổi rồi.
“Tôi không phải là ai của anh ta, nhưng tôi lại bằng lòng trở thành ai đó
của cô”, anh ta có vẻ buồn cười nhìn tôi, “Mục đích cô hẹn tôi là gì?”.
Ba hoa đi, anh cứ ba hoa đi, nói năng ngọt xớt, chiếm hời của bà đây, đợi
lát nữa anh sẽ biết ai là ai của nhà ai thôi, “Tôi không ngại anh trở
thành ai của ai. Và tôi sẵn lòng trở thành ai của anh. Nói thật, đến
tuổi này rồi mà anh vẫn đi xem mặt, cũng là bị ép phải không?”, tôi
quẳng cành oliu giúp đỡ, việc quăng thòng lọng này ai cũng giỏi, để xem
người bị cho vào thòng lọng kia có thạo nghề hay không, “Trước mặt người thật đừng nói những lời giả dối, là mẹ anh ép anh lấy vợ, hay là cha
anh?”.
“Ồ? Chuyện này mà cũng bị cô nhìn ra rồi?”, tinh anh đúng
là tinh anh, dù kinh ngạc thì người ta cũng chỉ “ồ” một tiếng khe khẽ.
Định lực lớn ra phết nhỉ.
“Mẫu hậu của tôi ra lệnh cho tôi trước
ba mươi tư tuổi bắt buộc phải giải quyết mình cho xong, để không bị bà
giải quyết, tôi đã quyết định tự tay giải quyết, theo tôi thấy thì làm
vậy sẽ tốt hơn. Anh đóng giả làm bạn trai của tôi, tôi đóng giả làm bạn
gái của anh, phụ trách ứng phó với người già hai bên gia đình, được
không?”, thẳng thắn đi, đừng do dự, come on1, “Anh xem tôi không đến mức khó nhìn, anh cũng được xem là ổn, tôi trang điểm vào thì cũng được xem là mỹ nữ, anh trải chuốt vào cũng có thể gạt được mẹ tôi. Tôi biết, có
thể tôi sẽ dọa cho anh ta sợ chạy mất dép, nhưng quả thực là tôi không
có lòng kiên nhẫn để bồi dưỡng trường kì.
2. Là nam diễn viên Hồng Kông nổi tiếng của điện anh Hồng Kông thập niên 1980 và đầu thập niên 1990.
“Cô bắt chuyện với người khác đều như vậy sao? Bao gồm cả chàng trai bị cô
bội tình bạc nghĩa kia?”, anh ta dạt dào hứng thú, “Xem ra tôi vẫn phải
nghe ngóng nhiều về cô từ sếp các cô rồi”.
“Anh và sếp chúng tôi
có mối quan hệ tốt lắm sao?”, tôi hơi do dự, nếu bị sếp biết chuyện này, liệu có bị anh ta rủa sả cho mất mặt hay không.
“Không được tốt
lắm”, tôi không thích sự ngắn gọn của anh ta, nhưng tôi thích sự khắt
khe trong lời nói của anh ta. Như vậy, sẽ không ai làm tổn thương ai cả, tốt lắm.
“Anh xem tướng mạo ngũ hành của anh chắc chắn là không
kém cạnh gì tôi, anh có thể tới xem mặt với tôi, chứng tỏ anh có áp lực
từ phía gia đình. Nếu không, dựa vào điều kiện của anh dù thế nào cũng
phải tán được một cô bạn gái chứ, đúng không?”, tôi gõ bàn, đừng giả
hành giả tỏi với tôi, thời buổi này người đều thành tinh cả rồi, ai có
thể ngốc hơn ai chứ.
“Vậy cô nói xem tôi làm bạn trai của cô thì
có lợi lộc gì? Cô hùng hổ dọa người như thế này, chắc chắn là ở nhà bị
ngược đãi không nhẹ phải không?”, nam tinh anh lại trưng ra bộ mặt được
xem kịch hay.
“Đừng mơ đoán chuyện của nhà tôi, anh sẽ hối hận
cho mà xem”, mẫu hậu của tôi nào phải người mà anh có thể đoán ý? Còn
tôi không phải là bị ngược đãi không nhẹ, mà là bị ngược đãi đến chết.
“Mặc dù làm bạn gái thiệt thòi hơn làm bạn trai, nhưng nể tình hôm qua anh
không cười nhạo tôi, tôi sẽ không bắt anh đóng thêm phí phụ thu nữa. Phụ nữ gặp phụ huynh khá là tốn tiền, nếu anh có yêu cầu đặc biệt, thì anh
phải thanh toán phí trang phục chứ nhỉ?”, sự thực chứng minh, người có
khả năng nhẫn nại luôn là người cười sau cùng. Điều kiện là phải nói
xong xuôi trước, tôi không thể để mất thời cơ quan trọng được.
“Ha ha ha”, anh ta bỗng cười ha hả, trong phòng sách yên tĩnh, tiếng cười sang sảng.
“Cười đồng nghĩa với che đậy, đừng mong sử dụng kế hoãn binh, tôi mời anh ăn
cơm đâu phải là để anh có thể mặc sức ăn uống”, hôm nay tôi nhất định
phải cứng rắn tới cùng.
“Ha ha có nghĩa là ngầm thừa nhận”, tôi
vội vàng đặt ra quy định, trò chơi bắt đầu, sẽ không thể thuận theo anh
được, “Anh đã đồng ý với tôi, vậy thì hôm nay phải nghe tôi. Chọn ngày
không bằng gặp ngày, anh không có chuyện gì gấp gáp chứ? Hay là không
phải là sở trường của tôi. Chỉ biết thuận cọc mà leo, vĩnh viễn không
trưởng thành được, cũng không muốn trưởng thành.
Bất kể thế nào,
nếu anh ta xuất hiện, thì đối với cha mẹ, đối với tôi, hoặc người nọ đều là một lời nói rõ. Tôi không hi vọng mình đúng, chỉ hi vọng mình không
sai.
Anh ta đứng dậy nhìn tôi, thâm hiểm khó dò.
Tôi hơi
chột dạ, “Anh không đồng ý thì có thể trả giá, có nước ai đời nói đi là
đi ngay được?”, anh ta bị tôi dọa sợ rồi sao? Nhưng tôi sợ, tôi sợ vẫn
không kịp, tôi sợ tất thảy mọi thứ đều trở nên không thể lường được.
“Cô thật sự không muốn biết gia cảnh của tôi? Cô độ lượng quá nhỉ?”, anh ta cúi đầu nhìn tôi, tới độ tôi chột dạ.
“Lẽ nào cô không cần hiểu sơ qua về tôi sao? Nếu mẹ cô hỏi cô thì cô phải
làm sao?”, tư duy của tinh anh luôn chín chắn hơn kẻ kém cỏi là tôi đây, tôi buộc phải chịu lép vế, “Tôi là xx doanh nghiệp. Nhớ rõ nhé, tránh
tình trạng không trả lời được câu hỏi của mẹ cô, tôi họ Hứa”, cái tên
này quen thuộc quá nhỉ? Anh ta cố tình hù dọa mình hay sao?
“Đừng nhìn tôi như vậy, cô muốn nói tôi là con nhà giàu phải không?”, hiển
nhiên anh ta đã nhìn thấy vẻ mặt này nhiều như cơm bữa rồi, anh ta bình
tĩnh tới độ đến tôi cũng muốn lay tỉnh anh ta, hỏi lời anh ta nói có
phải là thật hay không.
Anh là con nhà giàu sao? Anh không phải
là con nhà giàu, anh là con nhà siêu giàu! Tôi thật muốn than thở mặc dù tôi không hiểu lắm về tạp chí tài chính, nhưng doanh nghiệp của dòng họ nào đó thì tôi vẫn biết. Tôi là người có nhân phẩm biết bao, ở bên
đường mà có thể quơ được con nhà giàu? Chỉ có thể nói là thời buổi này
nhiều con nhà giàu quá, đi dạo trên đường thôi mà cũng có thể túm được
một người. Tôi than thở một tiếng, đâu phải là phó thác cả đời, có bao
nhiêu tiền là việc của nhà anh, chẳng có dây mơ rễ má gì tới tôi cả.
Anh ta khom cánh tay ra hiệu cho tôi, tôi nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt mờ mịt.
“Nếu đã đi gặp phụ huynh, dù sao cũng phải mua quà, phải có hình thức chứ
nhỉ? Chẳng lẽ cô không nên khoác tay tôi sao?”, vẻ mặt ta xem thường.
Tôi ngất, lừa đàn ông dễ dàng thư vậy thật vì khi chết, chỉ có điều nếu
giao dịch đã bàn bạc ổn thỏa, tôi đoán liệu có phải nhà anh ta cũng sắp
bức anh ta tới điên, cho nên anh ta đã học được cách vá víu hay không.
Tôi chỉ muốn nói: Hi, thật lịch sự. Tôi nhảy nên, vội bước đi, nếu không
tôi sợ anh ta sẽ thay đổi chủ ý, “Đi đi, thế nhưng nói trước nhé, là anh đến thăm cha làm thịt thì phải làm thịt những người có tiền các anh,
nếu không các anh cầm phiếu tiền như thế thật chẳng có gì thú vị, hãy
cứu tế cho loại người như chúng tôi đây, sẽ khiến anh có cảm giác thỏa
mãn đấy.
Chuyện kì lạ nhất trên thế giới không phải là khoác tay
người bạn gặp mặt chưa tới ba tiếng đồng hồ, cũng không phải là nhân
phẩm của anh ta ra sao, mà là trong ba mươi phút, tôi đã muốn dẫn anh ta đi gặp mẫu hậu. Chuyện kì lạ hơn cả là anh ta còn là con nhà giàu. Thế
giới này biến hóa chóng mặt qua. Tôi không biết việc này có bị coi là
lừa gạt hay không. Theo tôi thấy, thì là tôi muốn làm một mẻ, khỏe suốt
đời, tôi đã mệt rồi.
Cả đường đi đều thuận lợi, lần đầu tiên cảm
giác về nhà lại tuyệt vời tới vậy. Khi cửa nhà mở ra, bạn muốn hỏi tôi
hưởng thụ nhất điều gì, thì hiện tại tôi có thể nói với bạn rằng, điều
mà tôi hưởng thụ nhất là khi mở cửa ra, nhìn thấy dáng vẻ của mẹ tôi.
“Cậu là...?” mẫu hậu đã đánh mất đi phong độ thường ngày, đặc biệt là khi nhìn thấy tay tôi khoác lấy cánh tay của người ta.
Thực ra, chuyện này phải trách tôi. Tôi nghĩ, nếu như mình một tháng đổi một anh bạn trai, có thể khi mẫu hậu mở cửa, tay sẽ cầm dao, chứ không phải là dáng vẻ kinh ngạc như thế này.
“Mẹ, mẹ phải nâng cằm của mình lên cho vững nhé, nếu không lát chúng ta gặp khách lại phải chạy thẳng
tới bệnh viện thì nguy”, sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội đả kích bà được,
mặc dù tôi biết những lời này không hợp thời lắm, nhưng khoảnh khắc này, mỗi tế
bào của tôi đều đang hô hoan: Cuối cùng đã báo thù được rồi cho
dù ngày mai bắt tôi phải kinh qua gió táp mưa sa, để đổi lấy khoảnh khắc này, thì đều đáng cả!
“Để con giới thiệu qua nhé, bạn trai con,
Hứa - anh Hứa. Đây là mẫu hậu của em”, tôi lớn tiếng giới thiệu, có điều khi nhắc tới tên tôi mới phát hiện ra rằng, hồi nãy tôi đã quên hỏi tên của anh ta.
“Cháu chào cô ạ, cô cứ gọi cháu là Hiên Nhiên là
được ạ. Chưa chào hỏi cô mà đã tới nhà thăm thế này, là cháu mạo muội
rồi ạ”. Người từng trải có khác, đối mặt với thái độ như thế này của mẫu hậu, mà anh vẫn giữ được phong độ. Điều quan trọng nhạt là rõ ràng tôi
đã nhìn thấy anh sắp cười thành trùng tới nơi, thời khắc then chốt vẫn
cứ nho nhã lễ độ, lần này xem như tôi phục anh. Nói cách khác, con của
nhà giàu chính là con nhà giàu, bạn nhìn lễ tiết của người ta kia. Người như tôi đây dù có khoác lên mình long bào thì cũng không thể biến thành thái tử, nhiều nhất chỉ là một con khỉ con trộm đào tiên mà thôi.
“Không phiền gì đâu, không phiền gì đâu, tới là tốt, tới là tốt,” mẫu hậu cứ nhìn chằm chằm người ta.
Tôi kéo bà, đã hơn năm mươi tuổi đầu rồi, có mất mặt không cơ chứ, đừng có
cứ nhìn người ta trừng trừng như thế, con đã giám định xong anh ta là
người sống, hơn nữa nhìn bề ngoài là giống đực rồi.
“Mẹ, con xin
mẹ đó, đây chẳng qua chỉ là giống đực thôi mà, mẹ có đến nỗi phải vậy
không? Nếu con dẫn Châu Nhuận Phát2 tới mẹ còn không ngất ngay lập tức
ấy à!” (Châu Nhuận phát là thần tượng của mẹ tôi). Tôi khẽ thì thầm bên
tai bà.
1. Ngữ khí, mang nghĩa lôi kéo, cổ vũ, tạm hiểu trong trường hợp này là “Nào!”
Tôi quay đâu nhìn nam tinh anh, anh ta nhìn chúng tôi cười. Tôi không biết
anh ta đang cười nhạo, hay là thực sự cảm thấy vui vẻ. Tôi gắng cười
nhạo, hay là thực sự cảm thấy vui vẻ. Tôi gắng cười, nhún vai. Khi quay
đầu, tôi bỗng cảm thấy sao mà buồn bã, chúng tôi vẫn cách nhau một thế
giới, nhưng điều này không thể cảm hóa tôi.
Cuộc trò chuyện của
người trưởng thành quá nhàm chán, những thứ to lớn không thích hợp với
trẻ chậm phát triển như tôi lắm, tôi không quan tâm đến sự cao thấp của
cổ phiếu, càng không quan tâm đến mức độ nguy hiểm của việc đầu tư và
biến động bất ngờ của giới tài chính, nhìn phụ hoàng và nam tinh anh
thảo luận về chủ đề tôi nghe là buồn ngủ, tôi chán chường nhắn tin với
Chân Chân: “Tôi dẫn anh ta về rồi”.
“Dẫn đi đâu? Khách sạn?”, trí tưởng tượng phong phú Chân Chân khiến người ta chẳng thể đề phòng, tạo
hóa quả thực là thần kì tột cùng, về sự tồn tại của Chân Chân tôi không
biết có nên ấn nút like cho tạo hóa hay không.
“Não cô có vấn đề
rồi hả? Dẫn đến gặp cha mẹ tôi rồi. Nếu muốn tôi lựa chọn một cách cảm
tính, chắc chắn tôi sẽ lựa chọn khách sạn, nhưng để không gây ra tổn
thương cho tinh thần và xác thịt, cuối cùng tôi đã lựa chọn một cách lí
trí, dẫn về nhà báo cáo với cha mẹ.
“Em muốn lên não thì phải có
sự phối hợp chứ. Anh ta đi cùng chị thật hả? Chị ra tay nhanh thật đấy
nhỉ, em đây phục sát đất. Chị chính là kiểu người không ra tay thì thôi, đã ra tay là dọa chết người”, tin nhắn của Chân Chân tới rất nhanh, tôi tin là cô nàng cũng khiếp sợ.
Thực ra, tôi cũng một mực không
hiểu, là điều kiện giao dịch đã lay động anh ta, hay là người này quá dễ lừa? Mục đích của anh ta là gì? Tôi luôn cảm thấy người ta đã bày bố
sẵn cạm bẫy, chỉ đợi tôi nhào vào mà thôi.
“Đừng nói nhiều lời,
giúp tôi hỏi sếp xem, người này là ai?”, hiện giờ căng thẳng có phải là
hơi muộn rồi không? Đừng dẫn sói vào phòng, làm rõ ngọn nguồn vào lúc
này xem ra là việc khá quan trọng.
“Đấy là ai mà chị còn không biết, chị bạo gan thật đấy, quả nhiên vẫn là chị hung ác!”
Tôi không trả lời lại, ngây người trước điện thoại. Tin nhắn của một số
điện thoại lạ được gần đến. Số điện thoại thì khá quen, nhưng tôi không
quen. Quen là bởi vì gần đây không biết tại sao tôi luôn nhận được tin
nhắn của số điện thoại này, những tin đại loại như “Bạn vẫn khỏe chứ?
Hôm nay thời tiết thế nào”.
Tôi không biết là ai gửi nhầm tin
nhắn, nhưng thời tiết tốt hay xấu phải dùng tin nhắn để nói, thì đây là
một tên nhạt nhẽo, lãng phí nhường nào. Nhắn tin không mất tiền chắc,
bạn xem tôi luôn xem dự báo thời tiết trên Baidu, miễn phí 100%, tiết
kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường.
Không biết có phải là đã phát hiện ra sự nhạt nhẽo và trầm lặng của tôi hay không, mà nam tinh anh
đột ngột chuyển chủ đề tới tôi, “Sếp em nói em biết nấu nướng, trưa nay
trổ tài cho anh xem nhé?”, nhìn thấy tôi trợn trừng mắt, anh ta lại
cười.
Quả nhiên là người không dễ chọc, giờ hối hận dẫn anh ta về nhà đã quá muộn rồi. Giờ phút này, tôi thật muốn giơ ngón giữa với tạo
hóa, tạo ra một Chân Chân đã đủ kì lạ rồi, còn tạo ra một tinh anh không biết thẹn nữa... “Tai nào của anh nghe thấy tôi biết nấu nướng hả?”.
“Biết chiết chứ, sao con lại không biết, có bữa cơm nào mà không phải là con
làm đâu?”, mẫu hậu kéo tôi, nháy mắt ra hiệu với tôi.
Nhìn phản
ứng của mẫu hậu, quả thực là có thể gọi là nhanh chóng, mãnh liệt, nhưng con không cảm thấy mẹ đang coi trọng con, mà là đang muốn lấy mạng của
con.
“Đi thôi, để mẹ giúp con một tay. Hiên Nhiên, cháu và cha con bé cứ trò chuyện một lát đi nhé”, mẫu hậu lôi tôi vào nhà bếp.
Tôi đưa tay ra toan túm lấy sofa, có điều trọng lượng của sofa và sức mạnh
của mẫu hậu không thành tỉ lệ thuận. Khi tôi quay đầu, đã nhìn thấy
khuôn mặt chán sống kia. Tôi muốn uy hiếp anh ta, nhưng gần đây hình như tôi nhớ thù của nhiều người lắm, nhưng chưa từng thực hiện kế hoạch báo thù.
Trong nhà bếp, người bận rộn chắc chắn là mẫu hậu, tôi ngồi xổm ở một góc vẽ vòng tròn.
“Cô tìm người này ở đâu ra vậy? sao cậu ta còn biết sếp cô? Thân với sếp
các cô lắm à?”, mục đích mẫu hậu gọi tôi vào nhà bếp đã hai năm rõ mười.
“Chẳng phải là mẹ muốn sếp con sắp xếp hay sao? Sau này con nghe mẹ cả”, tôi
chẳng có hứng thú gì, giờ tôi chỉ muốn mau chóng để anh ta về, còn mình
yên lặng trốn đi một lát.
May mà, mẫu hậu không nói gì thêm. Tôi đảm nhiệm chức vụ bưng đồ ăn.
Bữa trưa hạ màn trong lời khen ngợi, có điều tôi không có lòng dạ ăn uống.
Nam tinh anh tổng kết, bày tỏ lòng cảm ơn. Phụ hoàng và mẫu hậu bày tỏ,
sau này tới nhà chơi thường xuyên. Bữa tiệc tuyệt đẹp tới đâu cũng sẽ có lúc phải giải tán, cuộc gặp gỡ có hoa lệ đến đâu cũng có lúc phải chia
xa, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của mẫu hậu, khi tôi dẫn anh ta ra
khỏi cửa, thời cơ đã tới.
“Đừng có tưởng thật về lòng nhiệt tình
của cha mẹ tôi, lòng nhiệt tình của họ đối với một con chó lang thang
cũng không kém đối với anh đâu, vì họ quá cô đơn mà thôi”, tôi không
biết đây vừa là lời cảnh cáo vừa là lời thở dài, họ quả thực đã cô đơn
quá lâu rồi.
“Nhưng những lời tôi nói là nghiêm túc đấy”, anh ta
nhìn cửa nhà tôi, “Cảm giác ở cạnh họ rất tuyệt, tại sao cô lại không
thích nhỉ?”.
Anh nghiêm túc cái gì chứ, có thể đến nhà một người
con gái dễ dàng như thế, anh vẫn nên bớt nghiêm túc đi thì hơn. “Tuyệt
đối đừng nghiêm túc, nghiêm túc thì anh sẽ thua đấy. Vả lại tôi đâu có
không thích họ, có điều nếu họ không ép tôi dẫn đàn ông về nhà, thì tôi
sẽ thích hơn”.
Tôi không thể nói cho anh ta biết, rất lâu về
trước tôi đã thua rồi. Nhìn anh ta độc thân, đương nhiên là tôi không
đoán ra được anh ta đã bị thua trước người khác chưa, hoặc là người khác đã bị thua trước anh ta chưa.
Sau khi về tới nhà, thái độ của
mẫu hậu lại có phần kì lạ. Bà không đưa ra bất cứ bình luận nào, chỉ thở dài ngao ngán, rồi cùng cha ra ngoài đi dạo.
Tôi không thể hiểu
nguyên nhân của tiếng thở dài kia, lẽ nào bà trách tôi không giữ người
ta lại sao? Hoặc là có ý tứ sâu xa nào khác? Tôi chỉ có thể chong mắt
nhìn lên trời than thở: Mẫu hậu, tu luyện của mâu hậu đã đạt tới cảnh
giới, con phải giết bao nhiêu yêu quái để thăng cấp mới có thể theo kịp
bước chân của mẫu hậu.
Mỗi ngày đều có đêm khuya, trong đêm
khuya, mỗi con người đều sẽ trở nên trầm lắng, biểu hiện ra ngoài và suy nghĩ trong lòng hoàn toàn khác nhau. Với kinh nghiệm mà tôi có, muốn
nhìn thấu bản chất của con người qua vẻ mặt quả thực là không thể hoàn
thành nổi. Tôi nghĩ, điều này không có liên quan gì nhiều tới chỉ số
thông minh của tôi, có chăng là, tôi cảm thấy đi nghiên cứu con người
quá mệt mỏi, chẳng bằng sống tỉnh thì hơn. Thế nhưng, bản thân tôi còn
không tỉnh, thôi thì cứ đi nghiên cứu cá thể là bản than trước vậy.