“Cái gì cơ? Cậu phải đi công tác một tháng ư?” tôi nghi ngờ đây là màn báo
thù của trai đẹp. Tôi vừa bắt đầu quen với nhịp bước này, thì cậu ta
phải đi công tác một tháng. Từ sau sóng gió say rượu hai chúng tôi đã đi tới bước gắn bó keo sơn. Có điều thời cơ và địa điểm đều không thích
hợp, cho nên những chuyện nên phát sinh và không nên phát sinh đều không phát sinh. Nhưng tôi tin chỉ cần bên nhau, thì chắc chắn sẽ có cơ hội,
chị sói xám đây chắc chắn sẽ ăn sạch con thỏ con là cậu, nhưng, cậu đi
công tác rồi tôi phải làm sao?
Đừng giải thích với tôi về tầm quan trọng của công việc, giải thích có tác dụng gì.
Tôi phất áo bỏ đi, “Cậu đi đi, tôi cũng phải đi làm việc đây”.
“Chị giận rồi sao? Chị đừng giận mà, đáng sợ lắm”, trai đẹp hét lên từ phía xa, tôi biết cậu ta đang giả bộ đáng thương.
Nhảm nhí! Tôi đã lựa chọn cậu, đương nhiên là phải trông chừng cậu cho cẩn
thận, tôi không tức giận, mà tôi về nhà thu dọn hành lí. Thế nhưng,
trước khi nói với cậu, cho cậu đáng đời căng thẳng, ai bảo cậu đánh úp
tôi bất thình lình.
Nếu đã muốn đi, thì dù sao tôi cũng phải nói với sếp một tiếng, vả lại lâu lắm không liên lạc với sếp rồi, có hơi nhớ sếp.
Trên cửa sổ webcam, sếp nghe xong lí do của tôi thì cười ha hả, “Ba năm
trước, trơ trọi không nơi nương tựa, tuyên bố cô độc đến già, ba năm sau cô đã tỉnh ngộ rồi? Cuối cùng đã chịu lấy chồng rồi hả?”.
“Còn
trơ trọi không nơi nương tựa, tình hình ở nước ngoài được đấy nhỉ, mới
bao lâu mà đã khiến nhà tư bản biến thành thanh niên văn nghệ chỉ trong
nháy mắt thế này. Đừng lôi kéo, vô dụng thôi, em phải đi cùng cậu ta.
Thế nhưng, sếp cứ yên tâm, em sẽ trông chừng cẩn thận kho vàng của sếp”. Nói thật lòng, mỗi lần trò chuyện với sếp tôi đều có cảm giác an toàn,
loại cảm giác này là lòng tin được tích lũy qua ngày tháng. Không thể
nói sếp đã cho tôi hồi sinh, nhưng chí ít thì sếp đã cho tôi cơ hội hồi
sinh.
“Đi đi, chuyện này cô không cần phải báo cáo với tôi, tôi
quan tâm đến việc khi nào thì cô sẽ lừa được người ta tới tay hơn”, câu
nói này đã thành công đưa tình yêu của tôi dành cho sếp trở về vạch xuất phát, sao tôi lại lừa chứ, là tôi dùng thủ đoạn cao cấp hơn - dụ dỗ.
Hành trình của cậu ta là như thế nào tôi không quan tâm, biết lịch bay là
được rồi. Phụ nữ thời đại mới đuổi được lên máy bay, bước tiếp theo thì
giải quyết dễ dàng thôi, Chân Chân nói đúng, nghĩ ngợi nhiều sẽ mệt.
“Chuyến bay của cậu là chuyến bay bao nhiêu?”, tôi gửi tin nhắn hỏi cậu ta, chuyện này hỏi thẳng cậu ta hữu hiệu hơn cách khác.
“Lẽ nào em muốn tiễn tôi sao? Em không giận là tốt rồi chuyến bay của tôi là xxxx”, tin nhắn của trai đẹp tới tức tốc.
“Đừng tưởng bở, có thời gian rảnh thì tôi đi công tác còn hơn”, tôi không nói cho cậu ta biết mục đích của mình. Sau này cậu phải nhớ kĩ, đắc tội với ai thì đắc chứ đừng đắc tội với phụ nữ.
Đuổi theo máy bay là
công việc thể lực, việc ngủ nướng theo thói quen cuối cùng đã khiến tôi
nếm được mùa vị của việc tự gây nghiệp chướng không thể sống nổi. Thế
nhưng, sau khi tài xế tăng ga và phanh gấp, cuối cùng thì tôi đã lên
được máy bay.
Trên máy bay, tôi thỉnh an người ta, rồi đổi chỗ cho người ta để tới bên cạnh cậu ta.
Cậu ta mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta yên tĩnh và tiều tụy như vậy. Không biết tôi có phải là một trong những
nguyên nhân khiến cậu ta mệt mỏi hay không, nhưng tôi đau lòng. Trong
tình cảnh này, cuối cùng tôi đã quyết định hỏi về nghề nghiệp của cậu
ta, bao gồm cả tiền lương, điều này có liên quan tới cuộc sống hạnh phúc sau này của tôi, không phải sao?
Tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu ta, khi không làm việc cậu ta vẫn đẹp,
cái đẹp trầm tĩnh. Ai nói cho tôi biết, hai người yêu nhau là có thần
giao cách cảm? Tôi thầm gọi cậu ta hai trăm lần. Cậu ta không cảm nhận
được, thậm chí là không động đậy.
Tiếng thở bắt đầu trở nên nhịp
nhàng, không ngờ cậu ta đã ngủ rồi... Máy bay cất cánh không hề khiến
cậu ta tỉnh giấc, sự chòng chành của khí lưu cũng không làm cậu ta tỉnh
lại. Thậm chí tôi khẽ chạm vào cậu ta, cậu ta cũng chỉ nghiêng người.
Ngủ say như vậy khiến tôi buồn bực. May mà hương vị của món ăn mà tiếp
viên hàng không mang đến đã khiến cậu ta ngẩng đầu. Tôi bỗng có cảm giác thất bại, xem ra không gì có thể địch nổi tình yêu của con người đối
với đồ ăn.
“Cơm thịt gà, cậu ta không ăn thịt bò!”, tôi nói với
tiếp viên hàng không. Tôi chẳng thèm quan tâm cậu có ăn thịt bò hay
không, cậu bỏ mặc tôi lâu như vậy, tôi đối xử với cậu như thế đã đủ tốt
rồi.
“Chị?!” cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Tôi, trùng hợp quá đi, ở đây mà có thể gặp được cậu”, tôi ngắt lời cậu ta,
vờ gương mặt ngỡ ngàng của cậu ta. Cảnh tượng này có phải là giống trong phim điện ảnh lắm không? Tôi nói cho các bạn biết nhé, là tôi học theo
phim điện ảnh đấy, nhưng phải công nhận là hiệu nghiệm thật, trai đẹp,
đặc biệt là trai đẹp nhỏ tuổi đều khoái trò này.
Nghĩ tới nghĩ
lui, không ngờ cậu ta lại kêu lớn rồi nhảy phốc lên, suýt chút nữa thì
làm tiếp viên làm đổ thức ăn vào mặt tôi. Giọng nói này đã đánh thức
không ít người đang ngủ, nhiều người đang lầm bầm không biết có phải
người này mắc bệnh hay không. Tôi vội vàng đứng dậy xin lỗi với bốn
phía: “Xin lỗi, xin lỗi trước khi lên máy bay quên không cho cậu ta uống thuốc. Chứng điên cuồng không gây ra nguy hiểm gì lớn, yên tâm đi, tôi
sẽ chăm sóc cậu ta”.
Nhóc con, tôi đã giúp cậu dẹp loạn rồi, dù
thế nào đi nữa thì cậu cũng nên cảm kích chứ nhỉ, có phải là sẽ lấy thân báo đáp không?
“Em mới mắc chứng điên cuồng ấy, sao em lại tới
đây vậy?”, trai đẹp đã lấy lại vẻ bình tĩnh và không hề đáng yêu chút
nào. Câu hỏi đơn giản như vậy cơ bản không phải là thứ tôi cần, cái tôi
hi vọng là cậu ôm chầm lấy tôi, nói có em ở đây thật tuyệt.
“Tôi
đi bộ tới đây, cậu tin không?”. Ôi, khoảng cách giữa đàn ông và phụ nữ,
khoảng cách giữa hiện thực và lí tưởng, với sức mạnh hiện tại của tôi
thì không thể
rút ngắn được.
“Ồ? Em tới để cùng tôi bỏ trốn hả!”, sự hưng phấn của cậu ta cuối cùng đã được khơi dậy, nhưng hoàn toàn không ăn khớp với tôi.
“Bỏ trốn theo trai mà tôi tìm cậu ư? Dẫu sao thì tôi cũng phải tìm một phú
ông chứ nhỉ? Dẫu sao thì tôi cũng phải ngồi khoang hạng nhất, chứ vẫn vé máy bay khoang phổ thông lại phải móc tiền trong túi ra trả. Thôi
nghiêm túc nhé, tôi muốn hỏi cậu vấn đề về kinh tế”, tôi tỏ vẻ nghiêm
túc.
Lần này, cậu ta mù mờ thật, “Vấn đề kinh tế gì? Em muốn quan tâm tới thu nhập của tôi? Giờ kinh tế của tôi xem như độc lập, nhưng
công ty vẫn là của mẹ, để có được vị trí như ngày hôm nay tôi đã bắt đầu từ nhân viên, chứ không phải là nhảy cóc”.
Cậu bé, cậu ngủ say
mơ hồ thật rồi, đặc biệt là kiểu chưa va vấp xã hội này. Thế nhưng, tôi
đánh bậy đánh bạ mà cũng dò thám được của cải của cậu. Cậu có ít vốn
liếng, được rồi, căn nguyên nội tình của cậu tôi đã rõ ràng rồi, có điều sau này tôi không dám để cậu ra ngoài một mình nữa, nếu bị người ta bắt đi, thì tôi lỗ to.
“Được đấy, chức vụ gì vậy? Khả năng kinh tế của cậu có thể chi trả vé máy bay cho tôi không?”
Tôi nghe thấy cậu ta thở dài sườn sượt, “Em chỉ muốn tôi chỉ trả vé máy bay thôi ư?”, cậu ta nổi cáu vỗ đầu tôi.
“Lẽ nào tôi còn có ý khác sao?”, ôi, là tôi quá xảo quyệt hay là cậu ta quá đơn thuần?
“Con người tôi đã là của em cả rồi, tiền bạc là cái rắm gì”, cậu ta tỏ vẻ
nhẹ nhõm. Tôi vừa mới khen cậu ta đơn thuần xong, những lời tục tĩu thế
kia là ai dạy cậu ta vậy? Tôi là thanh niên văn nghệ tốt có tri thức có
văn hóa, có lí tưởng, sao lại gặp phải hạng người lỗ mãng như thế này...
Máy bay bay vững vàng trên bầu trời, tôi lặng yên, cậu ta nhắm mắt, đặt tay mình lên tay tôi, tôi cảm nhận được độ ấm nơi lòng bàn tay cậu ta. Có
điều, như thế này thật tốt, những đấu tranh và vất vả suốt cả đường đi
kia không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là cuối cùng tôi không bỏ
lỡ cậu.
Tô Dương, là anh sắp xếp đúng không? Nếu phải, cảm ơn
anh, nếu không phải, xin hãy chúc phúc cho em, em chắc chắn, sự xuất
hiện của cậu ấy là điều em cần.
Bỏ trốn theo trai không chỉ là
công việc tốn sức mà còn là công việc mang tính kỹ thuật. Tôi bảo là đi
nghỉ, có điều còn chưa nghỉ, tôi đã bắt đầu trốn đông núp tây. Trai đẹp
tới đây là để làm việc, mang người nhà đi cùng quả thực là không được
tốt lắm. Đừng nghĩ nhiều nhé, chúng tôi ở hai gian phòng khác nhau, thi
thoảng cùng nhau ăn bữa cơm, lãng mạn chút, điều này không có gì nhỉ?
Nhưng thứ chết tiệt là công việc của cậu ta, cứ chốc chốc lại phải thảo
luận, cần phải mở cuộc họp qua webcam.
Tôi suy sụp hẳn, mở cuộc
họp qua webcam cậu không thể làm ở Bắc Kinh sao? Cứ phải chạy tới thành
phố khác, bổn cô nương ta đây vì cuộc họp qua webcam, mà phải núp trong
nhà vệ sinh một tiếng đồng hồ.
“Xin lỗi, xin lỗi, em có giận
không vậy? Hay là tôi từ chức nhé? Nhưng như vậy thì em phải nuôi tôi
rồi”, thấy tôi đau khổ nằm trong bồn tắm sạch sẽ, nhàm chán đếm bọt
nước, cậu ta đã đề xuất ra yêu cầu như thế này. Vô liêm sỉ, không có lí
tưởng để theo đuổi! Tôi còn chưa nói cậu nuôi tôi cơ, đây là mục tiêu
duy nhất trong cuộc đời này của tôi, sao có thể để cậu thực hiện trước
được.
“Sao tôi lại giận cho được? Lúc cậu làm việc là đáng yêu
nhất, à hai cậu cứ làm việc của mình đi, tôi không sao đâu”, sao tôi
không biết thực ra cậu muốn tôi mềm lòng, “Ngày mai tôi sẽ quay về, Chân Chân ở bên kia không chống chọi nổi rồi”, tôi đã quyết định quay trở về Bắc Kinh. Không phải là không yêu, mà là không muốn vì tình yêu mà
khiến cả hai đều mệt mỏi.
“Tôi không muốn em đi, lần đầu tiên em ở bên tôi lâu như vậy”, không ngờ cậu ta lại khóc, tôi giật mình sửng sốt...
“Khóc lóc cái gì, tôi ngất đây, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Chúng ta đâu phải là
chia tay, tôi ở Bắc Kinh đợi cậu, Bắc Kinh không đi, thì tôi cũng sẽ
không đi”.
Đúng vậy, khi cậu lựa chọn đi cùng tôi, tôi sẽ đứng ở
điểm ban đầu đợi cậu, nếu cậu đi quá nhanh, lạc mất tôi, vậy thì khi cậu ý thức được, cậu sẽ tìm thấy tôi ở điểm ban đầu.
Rất lâu về
trước, Tô Dương luôn nói tôi có chứng sợ lựa chọn, nhưng anh ấy nói với
tôi rằng tôi hãy đi theo trái tim mình, vậy thì lựa chọn sẽ không sai.
Tới nay, tim tôi luôn dừng ở chỗ Tô Dương, đây là sự lựa chọn của tôi.
Là Tô Dương không nhẫn tâm để tôi cô đơn nên mới để cậu đến thế giới của tôi phải không? Hoặc, đây là lí do để tôi buông bỏ, vậy thì bất kể đúng hay sai, tôi nghĩ tôi đã làm rồi, đây chính là sự hoàn mĩ.