Khi tôi đang thở
than trước màn hình máy thì QQ (1) nhấp nháy Ngô Phàm bảo tôi đến trạm
Bắc Kinh đón người. Ngô Phàm là người phụ trách diễn đàn của một trang
mạng, còn tôi trong lúc rảnh rỗi đã lăn lộn vào diễn đàn này làm admin.
Cứ mỗi lần nói chuyện qua lại dăm ba câu với nhau, chúng tôi đã trở
thành người quen, hoặc là tôi đã trở thành người hầu của anh ta, chỉ cần anh ta không có thời gian đi làm việc gì đó, là lại làm phiền đến tôi.
Nói đến chuyện diễn đàn, tôi quả thực không phải là người chạy theo mốt, trong khi người khác đã chơi Wechat và Weibo, thì tôi vẫn còn cố sống
cố chết bám lấy cái diễn đàn cổ hủ này.
1. Là phần mềm chát được dùng phổ biến ở Trung Quốc.
Đừng hỏi tôi tại sao lại nhạt nhẽo thư vậy, nguyên nhân có mà hàng tá, nhưng nguyên nhân trực quan nhất là bởi bọn trẻ trong diễn đàn thú vị lắm,
ngoài những nhân vật tinh anh ở nước ngoài ra, thì đều là học sinh chưa
tốt nghiệp cấp ba, sau đó là hạng yêu tinh già giả vờ non tơ như tôi
đây.
Tôi biết chuyện gần đây diễn đàn sắp tụ họp, Ngô Phàm cũng
đã nói với tôi nhiều lần, nhưng tôi thà chết chứ không tham dự. Đùa nhau đấy à, thời buổi này làm gì có cuộc gặp gỡ bạn mạng? Đó là chuyện quê
mùa biết bao. Người chơi diễn đàn này đều là bọn con nít, tinh anh như
người ta ai tham gia cái trò này, huống hồ là kẻ già mõ như tôi, cơ bản
không thể gia nhập. Điều đáng xấu hổ nhất là, tôi luôn giả vờ non tơ nếu gặp mặt, đám trẻ nhìn thấy gái già tôi đây, tôi sợ sẽ làm hỏng con mắt
của chúng. Thế nhưng (tôi hận cái từ chuyển ngoặt này ghê gớm) đứa trẻ
phụ trách tiếp đón bỗng lăn đùng ra ốm, Ngô Phàm nói bằng giọng điệu sục sôi căm phẫn: “Cứu trận như cứu hỏa. Bạn bè nhiều năm như vậy rồi, chìa tay giúp đỡ đi mà”. Tôi thực chẳng muốn làm người có tình có nghĩa, tôi đoán chắc nguyên nhân đứa trẻ này lăn đùng ra ốm nhanh như chớp thế kia là do Ngô Phàm sắp xếp, anh ta đã lợi dụng lòng đồng cảm của tôi.
Nguyên văn lời của Ngô Phàm là: “Không thể bỏ mặc người ta nơi đầu đường xó
chợ phải không?”. Đúng thật là không thể bỏ mặc ở ngoài đường, nhưng bỏ
mặc ở đâu thì có dây mơ rễ má gì tới tôi sao?
“Không đi!”, tôi đâu có rỗi hơi, “Hôm nay tôi còn cả đống việc kia kìa”.
“Sao cô lại không biết phải trái thế nhỉ?”, Ngô Phàm nổi giận đùng đùng, từ
vẻ mặt của anh ta, tôi có thể cảm nhận được anh ta đang muốn phun lửa
vào mình.
“Dù hôm nay anh có có phun dầu mỏ thì tôi cũng sẽ không đồng ý đâu! Tại sao tôi phải biết phải trái với anh? Anh có cho tôi
được đồng lương nào không?
Tôi còn phải sử dụng mạng của công ty
để xóa quảng cáo cho anh nữa đấy”, đừng rắn với tôi, anh thấy kẻ dấm dớ
như tôi đây sẽ biết phải trái hay sao? Rõ ràng là vô ích mà.
“Được rồi, cô nương đừng đi, giờ tôi sẽ đi công bố tuổi của cô vào nhóm!”.
Tiếng buzz ở cửa sổ chát đã biểu đạt sự căm giận cùng quyết tâm phái tôi đi xuất chiến của Ngô Phàm.
Năm xưa tôi tin tưởng anh ta, nên đã nói cho anh ta biết tuổi thực, “Sau
này đừng có ló mặt ra ngoài đường một mình nhé, cẩn thận tôi cho anh
biết tay! Nhân tiện đi xuống tiệm thuốc dưới tầng mua cho tôi nửa yến
thuốc hối hận, tôi phải uống cho bằng chết mới được”. Thực ra, lí lẽ Ngô Phàm nói tôi hiểu cả, chỉ có một điều duy nhất không thông, ấy chính là dạo gần đây tâm tính của bà cô đây không tốt, bất kể đón ai, chỉ cần
đâm phải nòng súng của bà cô đây, thì đừng có trách bà cô đây vô tình.
Nói theo cách văn vẻ thì, đây là một mùa hạ nóng bức, nhưng buổi đêm lại
mát mẻ hơn ban ngày nhiều. Khi đường phố Bắc Kinh bắt đầu vắng vẻ, thì
trạm xe Bắc Kinh vẫn cứ náo nhiệt phồn hoa. Giờ phút này, tôi thật sự
muốn giết người, “Bà cô đây đã đợi nhà ngài hai tiếng đồng hồ rồi,
chuyến tàu của ngài có đáng tin không thế? Tàu xe giờ đã có mặt ở mọi
nơi cả rồi, tàu cao tốc tay hơi khó một tí, nhưng ngài từ đâu tới vậy,
lẽ nào con tàu màu xanh lại tái xuất giang hồ rồi sao? Tàu hỏa mà trễ
như vậy... Xem như tôi đã được mở mang tầm mắt rồi”.
Sau khi cố
gắng ổn định lại cảm xúc, tôi vẫn cứ cảm thấy phẫn nộ, giọng nói trong
điện thoại vô cùng dễ nghe, nói với tôi rằng “Chuyến tàu tôi đi sẽ đến
muộn một chút”. Chỉ có điều, nó chẳng có ích gì với cơn phẫn nộ của tôi
cả. Đứng trong dòng người những hai tiếng đồng hồ, tôi đã gắng gượng
nhẫn nhịn lắm rồi, lại còn phải giơ tấm bảng điên rồ lên nữa. Mỗi lần
nhìn thấy đoàn người ra khỏi ga tàu, còn phải cố nặn ra nụ cười thật
tươi, rồi gật đầu, đưa tấm bảng lên trước tôi thực sợ chú cảnh sát tưởng tôi là người chèo kéo khách cho mấy khách sạn trong ga tàu.
“Xin lỗi, xin lỗi. Để chị phải đợi lâu rồi, không ngờ chuyến tàu lại đến trễ như vậy”. Khi tôi đang cúi đầu nhìn chăm chăm xuống mặt sàn, thì một
giọng nói vang lên trên đầu. Khoảnh khắc ấy, tôi muốn ngẩng phắt đầu lên rồi ném tấm bảng tên vào mặt anh ta biết bao, nhưng, nhưng mà, khi tôi
ngẩng đầu lên, thì chỉ còn lại là nụ cười ngây ngốc - ôi trai đẹp! Thì
ra là trai đẹp! Xin đừng nói tôi không có khí tiết vững vàng. Khi bạn đã chăn đơn gối chiếc ba mươi ba năm, tất cả đàn ông bên cạnh đều nhượng
bộ lui binh, đến con muỗi bay xẹt qua cũng là muỗi cái, bỗng dưng một
ngày nọ được nhìn thấy trai đẹp thử xem, bạn cảm thấy mình có thể như
tôi không? Khí tiết làm sao mà đánh đổi được trai đẹp kia chứ!
Trước đó, tôi không thừa nhận tôi là kẻ si mê. Tôi không theo đuổi phim Hàn,
không xem chương trình quyền người đẹp, có chăng chỉ là mấy bộ phim Mỹ
có đàn ông rắn rỏi hoặc là cùng Chân Chân tưởng tượng về dáng vẻ chàng
trai trẻ đẹp như hoa. Phải chăng cuối cùng ông trời đã bù đắp những gì
còn nợ tôi? Cậu ta nhìn thấy tôi ngẩng đầu, mỉm cười, chỉ vào tấm bảng,
“Đến đón tôi phải không? M?”.
Phải thanh minh rằng tôi không phải là M trong “Nhiệm vụ bất khả thi” (2), bạn cứ xem cái tên này như một
kí hiệu là được. Khi mẫu hậu hạ sinh tôi, mong mỏi sinh cho tôi một ông
anh trai, nên tên của tôi là “Muội Muội”. Và thế là M đã trở thành
nickname của khi tôi vừa định giải thích tên của mình, thì bỗng lóa mắt
trước nụ cười của cậu ta. Lửa giận, lửa giận là cái gì? Có liên quan gì
tới tôi không?
2. Là một bộ phim hành động điệp viên do Christopher McQuarrie
“Không sao, không sao, cả đường vất vả rồi phải không?” Nói thật lòng, khi mở
miệng nói ra những lời tục tĩu như vậy, tôi thật muốn tẩn cho mình một
trận.
Lẽ nào tôi không nên xuất khẩu thành thơ, hoặc là ra ám
hiệu gì đó sao? Dù sao thì tôi cũng là người làm việc với chữ nghĩa cơ
mà. (Nghề nghiệp chính: Biên dịch; Nghề tay trái: Xóa bài viết, làm bài
tập thay học sinh tiểu học... việc này tôi chưa từng làm). Mà thôi bỏ
đi, dù sao cũng như vậy rồi, thôi không khoe mẻ xuất khẩu thành văn nữa, bụng réo lên ùng ục tới tận bây giờ, đi bỏ cái gì vào bụng mới là việc
làm thực tế.
Đừng nói tới chuyện nhìn thấy sắc là no bụng nữa, đó là chuyện sau khi bạn đã đánh chén no nê thỏa thuê. Khi bạn bị cơn đói
hành hạ những một ngày trời, tôi không tên sắc sẽ biến hình cơm, tôi chỉ tin đồ ăn thực tế hơn sắc nhiều. Nhắc đến việc ăn cơm, tôi buộc phải
thừa nhận rằng, “Thổ miết” (3) và “thổ hào” dù chỉ khác nhau một chữ,
nhưng cảnh giới lại khác nhau một trời một vực. Thổ hào là, cho dù chết
đói cũng phải tìm một nơi để vung tiền như rác, còn thổ miết thì chỉ cần có cái bỏ vào mồm là được, thế nên quán KFC bên đường đã trở thành mục
tiêu của tôi.
3. Con gián đất, để cho những người không có hiểu biết, lạc hậu,...
Anh mỉm cười chỉ vào KFC: “Ở đây sao? Cô chắc chắn chứ?”.
“Chắc chắn, chắc chắn!”, tôi gật đầu như bổ củi. Đừng dông dài nữa, đứng gần
ba tiếng đồng hồ, không đói ư? Đó là người không màng tới chuyện ăn uống của nhân gian. Thứ hai, người anh em tới muộn quá, người không xe, lại
không tiền là tôi đây dẫn anh đi đâu ăn đồ ăn vặt đẳng cấp? Ăn no là
được rồi, còn muốn xe đạp gì nữa đúng không?
“Ừm, chính là ở đây, KFC đối với tôi mà nói đã đủ đẳng cấp rồi, một bữa cơm là một ngày
lương của tôi đấy” hi, cười nhạo thì cứ cười nhạo đi, tôi không cần
thiết phải vì thể diện mà bắt ví tiền của mình giảm béo... Ngày mai của
ngày mai, chắc chắn là anh không quen tôi nữa rồi. Người ta bảo là mất
mặt trước mặt người lạ, không coi là mất mặt.
“Chị ăn gì? Cứ ngồi đó đợi tôi, tôi đi mua”, anh đặt ba lô xuống ghế, gương mặt sáng rỡ,
nếu không phải là buổi đêm, thì tôi dám cá rằng, nhiệt độ bên cạnh tôi
sẽ tăng lên 20 độ.
Chỉ có điều, khi nhìn vào đôi mắt kia, tất
thảy những suy nghĩ trong tôi bỗng lụi tắt, cậu chàng kia trẻ biết
bao... Chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy phạm tội.
Good, đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa, thứ khiến tôi chảy nước miếng là hăm-bơ-gơ và khoai chiên, chứ không phải là cậu đâu...
“Sao chị không nhìn tôi thế? Mặt tôi khôi hài lắm đấy”, cậu ta ăn vài miếng rồi thôi.
“Tôi đói meo cả bụng rồi, cậu sẽ thương xót coca cola và khoai chiên của cậu sao?”, giả ngây giả ngốc, hỏi một đằng trả lời một nẻo, chính là kĩ
thuật bắt giết. “Này, ăn chầm chậm thôi, thật ngại khi để chị đợi lâu
như vậy”, cậu ta đẩy đồ ăn đến cho tôi:
Đồ ăn là thứ thực tế nhất gió cuốn mây tan, nếu đã không thể hoang tưởng, thì còn phải kiêng dè
thể diện làm gì, tôi luôn là người theo chủ nghĩa hành động, có thực mới vực được đạo. Hình tượng thục nữ, là thứ vô ích vào lúc đói khát, hình
tượng gì đó sao sánh bằng ấm no.
Khi tôi ngồi lên ghế không muốn
nhúc nhích, chứng tỏ tôi đã chén sạch đồ ăn rồi. Còn gì nữa? Ai về nhà
nấy, ai tìm mẹ người nấy thôi, không, nên là tôi tìm mẹ tôi mới phải.
“Cậu sống ở đâu? Tôi đưa cậu về nhé?”, tôi nói với vẻ không dám khẳng định,
“Tôi đưa cậu về nhé?”, cho nên ở đây tôi đã dùng câu hỏi. Trời tối như
bưng thế này, tôi còn không có cảm giác an toàn cơ mà.
“Bãi biển
Bắc, nếu chị không ngại, chúng ta đi dạo đã nhé? Tôi hơi no.” Cậu ta nói mình hơi no, muốn đi dạo, thực ra tôi cũng hơi no... Chỉ là ngại không
nói ra thôi. Có điều bãi biển Bắc ở đâu, gần đây sao? Bắc Kinh, ngoài
Tuyên Vũ xưa và công viên Triều Dương ra, thì tôi không biết đâu với đâu cả.
Nhưng người ta nói muốn đi dạo, người ta là khách, dù
sao
thì tôi cũng phải làm tròn bổn phận chủ nhà chứ. Ở trên tôi vẫn chưa
khai rằng tôi là kẻ mù đường nhỉ? Đi dạo thì đi dạo, đâu có giới hạn
phương hướng.
“Đi thôi”, thừa lúc cậu ta xách hành lí, tôi bèn
nhắn tin cho Chân Chân, “Lượm được một chàng trai đẹp ở bên đường, cậu
ta có lòng đi tản bộ với tôi”.
Chân Chân trả lời: “Đi với anh ta
đi, khi nào có nguy hiểm, hãy nhớ rằng, phía sau chị là 110 (4) của Bắc
Kinh”, tôi bỏ điện thoại vào túi, quả thực là bó tay với người như Chân
Chân.
4. Ở Trung Quốc, tìm cảnh sát gọi 110.
Cặp đùi của
trai đẹp dài miên man, tôi lẳng lặng đi theo phía sau cậu ta, cúi đầu
nghiền ngẫm. Bất chợt, cậu ta đi chậm lại, duy trì cùng tốc độ với tôi,
“Người Bắc Kinh?”.
“Ừm, cậu ngồi tàu lâu như vậy có mệt không?
Hay là chúng ta bắt xe về nhà nhé?”, mặc dù phía sau tôi có 110, nhưng
tôi vẫn nơm nớp lo sợ.
“Không mệt, chị không đi nổi sao? Các chị
cả ngày mọc rễ ở văn phòng, không thường xuyên vận động phải không?” Hờ, định phân tranh cao thấp với tôi hả? Dù tôi có ngồi ở văn phòng cũng
không kém hơn cậu, đừng bao giờ đọ lực của đôi chân với tôi. Ngày xưa
tôi từng là quán quân chạy cự ly dài và vừa trong đại hội thể thao dành
cho sinh viên đấy, rồi có lúc cậu phải hô “stop”.
Đường phố Bắc
Kinh bỗng trở nên yên tĩnh, hai chúng tôi còn yên tĩnh hơn cả đường phố. Tôi thoáng chút bối rối, suy nghĩ một lát, dù sao thì tôi cũng được xem là người Bắc Kinh, làm hướng dẫn viên cho vị khách từ xa tới xem như
quà tặng nhỉ - cậu đã dùng sắc đẹp để lay động tôi. Tôi đã vô cùng khéo
léo lựa chọn truyền thuyết của Bắc Kinh, tôi không thông thạo lịch sử,
nhưng phim dã sử thì xem không ít. Múa rìu qua mắt thợ thì không được,
nhưng múa rìu qua mắt một người vừa chân ướt chân ráo đến Bắc Kinh như
cậu, thì tôi tự tin có thừa.
“Chị giỏi ăn nói như thế này, bạn
trai chị chắc hẳn là không cô đơn đâu nhỉ. Có thiên phú kể chuyện, chị
làm công việc có liên quan đến chữ nghĩa phải không?” Cậu ta đang thăm
dò tôi sao? Có lẽ không phải là bắt chuyện làm quen, bởi vì chúng tôi đã ăn bữa tối cùng nhau rồi, chứ không phải là vừa gặp mặt nhau.
Chỉ có điều cậu là quân cứu viện mà Khỉ mời tới hay là ông trời phái tới để đả kích tôi vậy? Về chuyện bạn trai, tôi không biết phải trả lời làm
sao, là “Từng có”, hay trả lời là “Đang độc thân”. Đây là cả một vấn đề, hơn nữa chủ đề nhạy cảm như thế này không nên thảo luận với người vừa
mới quen nhỉ?
Bỗng dưng, một chiếc xe đi tới phía sau tôi, lướt
qua người tôi nhanh như chớp. Cậu ta bắt lấy cánh tay tôi theo bản năng, kéo tôi vào mé trong, còn mình đi mé ngoài, “Xe cộ ở Bắc Kinh điên
cuồng thật đấy”. Tôi không biết xe cộ có điên cuồng hay không, chỉ biết
động tác của cậu ta khiến tôi không thể khống chế nổi mình.
Mỗi
lần đi cùng Tô Dương, anh luôn để tôi đi mé trong, nắm lấy tay tôi khe
khẽ, “Khỉ con giày vò anh quá, mé trong không có xe, như vậy thì em được an toàn rồi”. Tôi chợt lặng thinh, có vẻ cậu ta cũng không muốn nói
thêm gì. Ánh đèn đong đưa, lòng tôi hốt hoảng.
“Cậu đã từng không nỡ chưa?”, không nỡ, không biết đã bao lâu rồi tôi không nói từ này.
Tôi thừa nhận mình đã lơ đễnh, cũng thừa nhận mình không biết phải nói
gì. Cậu ta không hiểu, “Không nỡ ư? Lẽ nào chỉ có nhiều thứ không nỡ
sao?”. Lối tư duy mang tính nhảy vọt đột ngột ập tới, quả nhiên không
phải tất cả mọi người đều có thể phối hợp được với tiết tấu của tôi.
“Không nỡ, không nỡ thì sao mà có được”, tôi lẩm bẩm. Không phải là giải thích cho cậu ta nghe, mà là nói cho bản thân nghe. Biết bao chuyện sắp quên
hoặc đã quên bỗng dưng ập tới, ngưng đọng lại trong không khí. Chỉ có
điều, Tô Dương không có ở đây, không ai kéo tay của tôi, không ai nói
với tôi rằng đừng nói không nỡ, nhất định phải nói không nỡ rời xa! Đúng thế, không nỡ, chỉ là tôi nỡ rồi, nhưng lại không có được! Không nỡ, ai có thể nỡ buông bỏ những hồi ức liên quan đến anh?
Bầu không khí chợt lắng xuống, hồi ức là một chuyện đáng xấu hổ, còn tôi bỗng đánh
mất đi tất thảy sức lực, tôi sờ vào đồng xu như hình với bóng kia trong
túi.
“Khỉ con, đoán đồng xu đi, đoán đúng anh sẽ dẫn em đi xem
phim, đoán sai, em sẽ phải dẫn anh đi xem phim”. Nụ cười ấy khiến lòng
tôi thảng thốt. Tôi đã chẳng thể nhớ nổi nội dung của bộ phim, mà chỉ
nhớ dưới nụ cười ấy, tôi cầm đồng xu, tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được độ ấm khi Tô Dương cúi đầu xoa tóc tôi.
Điện thoại ra sức hát: Cọ rửa cọ rửa... Đường phố bỗng náo nhiệt hẳn, tôi luống cuống nghe điện thoại.
“Cô chết ở xó xỉnh nào rồi? Mấy giờ rồi cô có biết không? Cô sẽ không chơi
trò tiền trảm hậu tấu, đến nơi không nên đến đấy chứ?”, mẫu hậu đại nhân à, cuối cùng thì con đã biết mẫu hậu còn có một tên gọi khác - là am
hiểu lòng người rồi, nể mặt mẫu hậu, con không so đo sự tuyệt tình của
mẫu hậu đối với con nữa... và sẽ không để bụng ngôn từ sỉ nhục nhân cách con hồi nãy của mẫu hậu nữa.
“Người nhà lo lắng hả?”, điện thoại quá dởm, âm thanh oang oang, giọng nói của mẫu hậu trở nên vô cùng đanh thép. Tôi bối rối nở nụ cười, quay người, “Mẹ, lát nữa con sẽ điện cho
mẹ, con đang trên đường về nhà. Chỉ một chốc nữa thôi là mẹ sẽ nhìn thấy bóng hình duyên dáng của con gái mẹ”.
“Đợi đã hồi nãy là giọng
của ai thế? Ở cùng bạn khác giới hả? Được đấy, con bé này, cứ tiếp tục
đi, tiếp tục đi. Coi như mẹ chưa gọi điện thoại cho cô, bóng hình duyên
dáng của cô có thể không cần xuất hiện, có điều đừng đến những nơi không nên đến”, độ nhạy cảm của mẫu hậu không phải là hạng vừa.
Thế
nhưng tôi vẫn luôn nghi ngờ, đây là mẹ tôi ư? Kể từ khi bắt đầu cho tới
nay, bạn đã từng thấy bà yêu con gái mình như châu báu giống như những
bà mẹ khác chưa?
Tôi gấp điện thoại lại, ngẩng đầu lên nhìn cảnh
sắc bên đường, tôi chợt hốt hoảng, đây là đâu? Sau khi đi được hai tiếng đồng hồ, tôi không biết mình đang ở đâu. Thì ra, kể chuyện thao thao
bất tuyệt cũng sẽ lạc đường.
“Đây là cổng triển lãm quốc gia”,
người đàn ông GPS thực là thức thời. Bà cô này biết đây là trung tâm
triển lãm quốc gia, với điều kiện là ban ngày tôi có thể nhìn thấy bảng
hiệu. Đợi đã, sao cậu ta biết đây là đâu? Không phải là cậu ta vừa mới
chân ướt chân ráo tới Bắc Kinh hay sao?
Tôi chỉ tay vào cậu ta,
“Cậu là ai, tới làm gì? Có tin sau lưng tôi có 110 ở Bắc Kinh không?”,
chủ ý của Chân Chân cuối cùng đã phát huy tác dụng. Giờ phút này, không
gì có thể hù dọa được người ta hơn là 110.
“Tôi là người Bắc Kinh mà, tôi vừa tốt nghiệp, về tới Bắc Kinh là chạy đến buổi gặp mặt, các
chị cứ phải đến đón tôi bằng được...” , cậu ta thoáng bối rối, khóe
miệng mang theo nụ cười mỉm. Sao tôi cứ có cảm giác quen quen! Hừ hừ, ai quen cậu ta chứ.
“Cậu không biết chủ động giới thiệu về bản thân à? Người Bắc Kinh mà còn nghe gì chuyện Bắc Kinh, cậu đã trả tiền chưa
hả?”, chủ động nhận sai là có lí hả, cậu có biết cậu đã khiến chị gái
này hiểu lầm rồi không? Tôi thật muốn dùng động từ hoặc động tác của
ngón tay để biểu đạt con tim phẫn nộ của mình. Sau khi già mồm át lẽ
phải xong, tôi nhớ lại những lời mình nói dọc đường, quả thực là tôi cứ
bắn tằng tằng, không cho người ta cơ hội làm sáng tỏ... Chuyện “Vào
trước là chủ” đúng là hại chết người ta. Thực ra, điều tôi muốn nói hơn
là : “Nào, xin hãy bưng đĩa đậu phụ tới đây cho tôi, để tôi đâm chết
mình cho xong.”
Xe taxi ở Bắc Kinh vào ban đêm là đáng tin cậy
nhất, hơn nữa không kén chọn khách, điều hiếm có nhất là luôn xuất hiện
đúng thời điểm. Tôi vội vàng chặn xe, phớt lờ bóng lưng cô đơn bị tôi bỏ mặc ở cổng triển lãm quốc gia, chui thẳng vào xe. Cậu ta là người Bắc
Kinh, ắt sẽ mò được đường về nhà. Có điều tôi không làm cậu ta lạc, mà
khiến mình bị lạc... Dựa vào ghế, toàn thân tôi như bị rút hết sức lực.
Vì sự lỗ mãng của mình, nhưng nhiều hơn cả là vì câu “không nỡ” kia...
Đêm Bắc Kinh trở nên tĩnh mịch vào hai giờ sáng. Đèn ne-on trên phố vẫn
sáng lấp lánh, có điều chúng không soi được khuôn mặt thấm đẫm nước mắt
của tôi, không nhìn ra được nỗi buồn đau của tôi. Nhìn từng ngọn đèn
đường dần lùi lại phía sau, tôi khao khát được quay trở về ngày xưa xiết bao, ngày xưa - chỉ có tôi và Tô Dương, chỉ có câu chuyện của tôi và nụ cười cưng chiều của Tô Dương.