Đã ba ngày trôi qua,
Chúa cứu thế đã biến mất, người nhiệt tình ba phút thì ra không chỉ có
tôi. Tôi không có lời nào để nói, trong thời gian ngắn ngủi, hình như
tôi đã quen với tiếng ồn ào và những lời tỏ tình ở bên. Tuổi trẻ thật
hay, hứa hẹn tùy tiện mà không có cảm giác tội lỗi, có điều tại sao tôi
lại có chút lưu luyến chẳng quên, thậm chí là còn ở đây càm ràm? Lẽ nào
là vì độc thân quá lâu rồi sao?
Chân Chân hỏi tôi: “Rốt cuộc hai người làm sao vậy? Wechat của trai đẹp dạo gần đây thê lương lắm, em nhìn mà run cầm cập”.
“Lòng đồng cảm của cô tràn lan quá đấy, cô mau đi an ủi tôi đi. Tôi thiếu đàn ông”, tôi nhìn vào màn hình máy tính, không ngẩng đầu lên.
“Chị
thì giỏi rồi, của ngon dâng đến tận cửa còn không thèm, đừng hi vọng sau này em sẽ giúp chị. Mau nhìn xem em trang điểm có đẹp không? Hôm nay em phải hẹn hò với ông chú.”
Mọi người đều có hạnh phúc nhỏ của
riêng mình, nó tồn tại ở xung quanh bạn, giống như Chân Chân đang trong
cuộc yêu đương cuồng nhiệt, mãi được bao dung, không biết bi thương là
gì.
Dẫu có thế nào, ngày tháng vẫn cứ thết trôi qua, thứ mình ưng mắt đều mua được, thứ không mua được tôi cũng không bịn rịn. Quan niệm
về cuộc sống ngày càng đạm bạc và trạng thái cuộc sống như tu khổ hạnh
theo tôi thấy không có gì là xấu cả. Chân Chân nói tôi muốn thành tiên
rồi, còn mẫu hậu nói tôi càng ngày càng mạnh mẽ, hay nói dân dã thì
chính là nữ cường. Đương nhiên, sự cường này không phải là để chỉ cường
về sự nghiệp, mà là cường tráng cường tráng. Tôi đáp: “Cường hay không
đều được cả, trải nghiệm nhiều rồi sẽ cảm thấy mình ổn, người bên cạnh
mình ổn là được, cường tới bao nhiêu mới là cường?”.
Khi C nghe
thấy câu nói này của tôi, nói thẳng rằng, “Cậu nên cho ra cuốn trích dẫn của riêng mình đi thôi, càng ngày càng giống nhà triết học”.
Tôi bỗng cảng thấy, đúng thế, mình giống nhà triết học quá.
“Nhà triết học sinh ra đều cô độc, bởi sự cô độc đã cho các nhà triết học
cảm hứng”, C đã nói như vậy. Chủ đề sâu sắc như thế này quả nhiên chỉ có C mới có thể nói ra.
C là bạn học của tôi, từ cấp ba cho tới đại học. Theo cách nói của cậu ta, cậu ta bảo vệ tôi từng bước trưởng
thành, thực ra luôn là tôi bảo vệ cậu ta. Đương nhiên, tên của cậu ta
không phải là C, chỉ có điều cậu ta luôn tự xưng là “cỏ của trường”1,
chúng tôi gọi thẳng cậu ta là “cỏ”, cuối cùng chỉ dùng một chữ cái để
biểu thị. Nhiều năm như vậy rồi, cậu ta hiểu tôi, như chính tôi hiểu cậu ta vậy. Cậu ta nhìn thấy được nỗi cô độc của tôi, còn tôi lại giả vờ
không nhìn ra được sự chờ đợi của cậu ta.
1. Hót boy, tương tự như “hoa khôi của trường”.
“Cậu vẫn tốt chứ?” câu hỏi han cách màn hình máy tính, thường không nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ bên này máy tính.
“Vẫn tốt chứ? Tốt kinh khủng luôn, gái đẹp mặc sức ôm, giai đẹp mặc sức
chọn, không biết tốt tới mức nào”, trả lời những câu hỏi kiểu này, cơ
bản không cần dùng đầu óc. Nhiều năm nay, C vẫn kiên trì với sự không
lãng mạn và không biết tán gẫu của mình.
“...”, tôi gõ một kí hiệu mang tính tượng trưng như thế trên màn hình.
“Cậu vẫn cô độc?”, cậu ta dùng câu hỏi để trả lời tôi.
“Tôi cô độc sao? Tôi không cho là mình cô độc, nói một cách cao sang thì,
tôi vẫn có tín ngưỡng của riêng mình. Nói một cách văn vẻ thì chẳng phải tôi vẫn còn các cậu đấy sao? Sao cậu lại có thể cảm nhận thấy sự cô độc của tôi nhỉ?”
“...” hiện lên trong khung chát, C copy lại câu trả lời của tôi, cái đồ thiếu tính sáng tạo.
Buổi trưa, khi tôi kể cho Chân Chân nghe chuyện này như chuyện cười, không
ngờ Chân Chân đã bùng nổ, “Chị có bọn em, và chị cũng chỉ có bọn em
thôi. Còn sự khác biệt giữa bọn em và chị là, bọn em còn có đời sống
tình cảm và đàn ông”.
Hừ, cô có đàn ông, cô mới có đàn ông được
bao nhiêu ngày, chỉ biết đắc ý khoe khoang với tôi thôi. Chả nhẽ tôi
không có đàn ông là tội ác tày trời sao hả?
“Thế giới này quả
nhiên là biến hóa quá chóng mặt, tôi đã lập tức biến thành kẻ gây tai
vạ. Tội danh làm tổn hại đến sự cân bằng nam nữ này, tôi quả thực bó
tay”, tôi tự giễu mình như vậy đấy.
“Không nói với chị những
chuyện vô dụng nữa, kể từ khi trai đẹp gặp bác
gái, bác gái yêu cầu em
phải báo cáo tình hình mỗi ngày đấy”, Chân Chân tung tăng tung tẩy bước
đi, nhưng tôi lại bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên. Cái đồ không có
lòng đồng cảm này.
Người thích buôn chuyện không bao giờ chê
chuyện lớn, mẫu hậu và Chân Chân là tuýp người như vậy. Giờ phút này,
tôi không thể không thừa nhận mình là thể chất mời gọi tuýp người này
tới. Khi Chân Chân kết thúc cuộc điện thoại hàng ngày với mẫu hậu, bèn
chồm tới, “Được đấy, người chị em, chị nhanh thật đấy. Hàng ngày đều giả dối với em, người ta đã đuổi tới tận cửa thăm hỏi cha mẹ chị rồi. Chị
còn muốn giấu em bao lâu nữa, may mà em có nội gián”.
Nhìn khuôn
mặt tươi cười đắc ý của cô nàng, tôi chợt rùng mình. Việc tôi quen biết
đàn ông mà cũng ra quân ồ ạt như vậy, chuyện bé xé ra to rồi nhỉ? Chân
Chân mang vẻ mặt chê bôi, “Đừng có dùng ánh mắt ấy, thế giới này đã đầy
Quách Đức Cương2 rồi, chị đừng dùng ánh mắt Shakespeare để nhìn nhận mọi thứ được không hả? Tranh thủ tận hưởng lạc thú, mới không phụ tuổi
thanh xuân”.
2. Nghệ sĩ hài Trung Quốc.
Hãy nhìn cách dùng từ của cô nàng, tranh thủ tận hưởng lạc thú, không phụ tuổi thanh xuân, “Tôi muốn tận hưởng lạc thú lắm, cô tìm lạc thú tới đây cho tôi đi”.
“Lạc thú không phải là để người khác tìm, mà phải tự mình khai quật, chị
xem, lạc thú đã đâm sầm vào lòng chị rồi, có điều chị lại đẩy ra ngoài
đấy thôi”, Chân Chân chỉ trích tôi lãng phí của trời.
“Chị, em
trịnh trọng hỏi chị, có phải là trong lòng chị đã ôm ấp bóng hình nào đó rồi nhưng không dám nói ra không? Chẳng lẽ là sếp?”, Chân Chân tỏ vẻ
không thể tưởng tượng nổi, đặt tay lên miệng, dáng vẻ khiếp sợ.
“Tôi cho cô một trận bây giờ, con mắt nào của cô nhìn thấy sếp là gu của tôi.”
“Chẳng lẽ là ông chú? Chẳng trách mà gần đây ông ấy cứ tránh tới công ty chúng ta, lẽ nào hai người gian díu?”, Chân Chân thẳng cổ, nói với vẻ nghiêm
túc, “Chị à, em không muốn cướp đàn ông với chị đâu, chị thích ông chú
thì cứ lấy đi”.
Tôi không biết nên cười hay nên khóc nữa, chẳng
chuyện gì ra chuyện gì cả, “Thứ nhất, không phải là sếp; thứ hai, không
phải là ông chú; thứ ba, dẹp cái hứng buôn chuyện của cô đi; thư tư,
ngày mai tôi sẽ bắt đầu bước chân vào con đường xem mặt, cô có thể mặc
niệm cho tôi rồi đấy”. Đối với Chân Chân, tôi thích, đứa bé này ngây thơ tới độ đáng yêu, may mà gặp được ông chú chăm sóc cô ấy như vậy. Ông
trời luôn công bằng, người nào hợp với ai đều được sắp xếp ổn thỏa cả,
tôi luôn vững tin vào điều này.
Chân Chân coi thường lí luận của
tôi, nhưng từ việc trai đẹp mất tích, cô nàng lại không tìm được lí do
thuyết phục tôi, thế nên cô nàng quyết tâm cùng tôi bước vào đại quân
xem mặt.
“Chị quyết định rồi?”
Tôi cười trừ, “Khi cô không thể thay đổi được gì thì cô cứ hưởng thụ, thức thời là ưu điểm của thế hệ chúng ta”.
Thế giới quá rộng lớn, còn bạn và tôi lại quá bé nhỏ, bên cạnh có thêm ai,
bớt đi ai thực ra không quan trọng lắm. Hôm nay gặp được ai, ngày mai bỏ lỡ ai, chúng ta đều không thể đoán trước được.
Tôi không muốn
nói hẹn gặp lại với bất kì ai, bởi vì tỉ lệ gặp lại quả thực là quá
thấp, sẽ chỉ khiến chúng ta có nhiều hi vọng hơn, như vậy không tốt.