Hôm sau lúc xuất phát, ở cửa Vân Trân nhìn thấy Xuân Nha và Tôn Thúy Châu.
Hiện giờ Xuân Nha ngày càng xinh đẹp.
Có lẽ vì hôm nay phải vào thành, nàng ta còn cố ý mặc đồ mới, chỉ là khi thấy Vân Trân nhìn qua, nàng ta bất mãn trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó đi vào xe ngựa.
Tôn Thúy Châu đứng bên cạnh, tươi cười ngọt ngào với nàng.
Tôn Thúy Châu là muội muội Tôn Thúy Nga, nhỏ hơn Vân Trân một tuổi.
Mấy năm nay, Tôn Thúy Châu đã lớn hơn một chút, liền theo mọi người làm việc trong việc.
Ngày thường miệng ngọt, người cũng ngoan ngoãn, rất được người ta yêu thích.
Mỗi lần gặp Vân Trân, nàng ấy luôn miệng gọi "Vân Trân tỷ tỷ".
Người lần này phụ trách mua đồ là ba người các nàng.
Theo lý còn phải cần hai hán tử hỗ trợ mang đồ.
Vân Trân nghi hoặc, biết Xuân Nha không muốn nói chuyện với nàng, nên liền hỏi Tôn Thúy Châu.
Tôn Thúy Châu nghe vậy, liền bảo có hai người chờ ở bến tàu, lát nữa sẽ có thể nhìn thấy.
"Đa tạ." Vân Trân nói.
"Trân Nhi tỷ tỷ." Đột nhiên, Tôn Thúy Châu bĩu môi, tò mò nhìn nàng.
"Hả?"
"Nghe nói mấy ngày trước tỷ đi núi Xích Phong.
Vậy tỷ khẳng định có gặp thiếu gia đúng không?" Hai mắt Tôn Thúy Châu sáng lấp lánh, "Tỷ có thể kể với muội chuyện của thiếu gia được không?"
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó chuyện có thể kể liền kể cho Tôn Thúy Châu nghe.
...!
Cả đoạn đường vẫn khá hòa hợp.
Xe ngựa đi được một canh giờ, bọn họ tới bến tàu Xích Thủy Hà.
Xuống xe, Tôn Thúy Châu chạy vào trong đám người, rất nhanh liền dẫn theo hai người về.
Tôn Thúy Châu thấy nàng hơi nghi hoặc, liền giải thích biểu ca nhà mình sống bên ngoài thật sự rất đáng thương, cho nên thuê gã việc này.
Vân Trân cũng không phải người phụ trách, bởi vậy không nói gì nhiều.
...!
Vân Trân nâng bước lên thuyền.
Nàng vẫn luôn nhìn phía trước, hoàn toàn không chú ý thời điểm Mã Hữu Nhân lướt qua bên cạnh, ánh mắt kia lộ rõ sự tham lam và hưng phấn.
Tới quận Xích Thủy, bọn họ bỏ xe ngựa, lên thuyền.
Đi được khoảng nửa ngày, cuối cùng cũng tới