"Bên kia chuẩn bị ổn thỏa chưa?" Thịnh Lang Hoàn hỏi.
"Đã xong xuôi, nương nương.
" Ô Châu trả lời.
"Vậy thì tốt.
" Thịnh Lang Hoàn híp mắt.
Nàng ta phải bắt Vân Trân gánh chịu ngàn làn vạn lần thống khổ nàng ta phải chịu.
Nàng ta muốn nàng biết, Thịnh Lang Hoàn này không dễ bị bắt nạt như vậy!
!
Ban đêm, hoàng đế lật thẻ bài của Thịnh Tiệp Dư ở Tử Vân Cung.
Nội thị phụ trách thị tẩm nâng "Thịnh Tiệp Dư" đến Hoa Thanh Cung của hoàng đế.
Vừa lúc sáng hôm đó, phía Nam xảy ra bão tuyết, tin tức truyền về kinh thành, hoàng đế giận dữ, triệu tập hoàng tử và đại thần thảo luận.
Sau khi hạ triều, sự việc vẫn chưa được giải quyết, hoàng đế lại gọi họ tới Ngự Thư Phòng tiếp tục đàm luận.
Mãi đến giờ Tuất, ông ta mới về Hoa Thanh Cung.
Mà lúc này ở một nơi khác.
Từ buổi sáng, sau khi đến Tử Vân Cung của Thịnh Lang Hoàn, Vân Trân không hề trở về.
Tử Thị ban đầu không biết, mãi đến giờ Vân Trân mỗi ngày uống thuốc, còn không thấy nàng đâu, Tử Thị mới đi hỏi cung nữ này thường chiếu cố Vân Trân.
Cung nữ kia nói Vân Trân tới Tử Vân Cung.
Tử Thị tính toán thời gian, trong lòng thầm kêu "Không ổn rồi".
Vân Trân đi Tử Vân Cung đã hai canh giờ.
Nàng biết Vân Trân là người đúng mực, rõ ràng nửa canh giờ trước nên là thời gian nàng ấy uống thuốc, nàng ấy không thể ở Tử Vân Cung lâu như vậy mà không về.
Nếu đã qua hai canh giờ nàng ấy vẫn chưa về, vậy tất nhiên là đã xảy ra chuyện.
Nhưng Tử Vân Cung là nơi ở của Thịnh Tiệp Dư, Tử Thị cho dù là Thanh Hiếu huyện chúa cũng không thể tự tiện xông vào.
Nhưng nàng thật sự lo lắng, đành phải phái người canh giữ ngoài Tử Vân Cung, nếu Vân Trân xuất hiện, lập tức về báo.
Nhưng một canh giờ qua, vẫn không thấy bóng dáng Vân Trân.
Tử Thị thể thể ngồi yên nữa, cố ý phái người tới Tử Vân Cung hỏi hành tung của Vân Trân.
Người phái đi trở về chuyển lời của Thịnh Tiệp Dư, nói là cung