Cả ngày hôm nay ông ta cứ phiền não về bão tuyết phương Nam.
Chờ hoàng tử và đại thần đi rồi, một mình ông ta lại ở Ngự Thư Phòng một lúc, tới giờ Tuất mới về Hoa Thanh Cung.
Thời gian này cũng không tính là sớm.
Hôm nay ông ta quá mệt mỏi, vốn không định triệu người thị tẩm, nhưng sau khi trở về, nội thị lại bẩm báo, nói Thịnh Tiệp Dư đã chuẩn bị xong.
Nếu người đã tới, ông ta không nhất thiết phải đưa người về.
Có lẽ, có thể hưởng thụ một chút.
...!
Nội thị cung kính khom người vén màn cho hoàng đế.
Sau khi hoàng đi vào, nội thị liền cúi đầu đứng bên ngoài.
Thời điểm phi tần hậu cung thị tẩm, nếu không có yêu cầu đặc biệt, nội thị đều sẽ ở bên ngoài chờ hoàng đế phân phó.
Tối nay, nội thị phụ trách có hơi khác.
Tuy rằng gã vẫn cung kính đứng sau tấm màn, nhưng trên trán và lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Mồ hôi lạnh không quan trọng, quan trọng là trong mắt gã để lộ sự bất an.
Có mấy lần, gã thậm chí không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được.
...!
Hoàng đế vào trong.
Trên người đã thay áo ngủ tơ lụa.
Ông ta vẫn như ngày thường tới thẳng long sàng.
Có lẽ do hôm nay có tâm sự, ông ta không phát hiện sau tấm màn trên giường kia có gì khác trước.
Nếu là trước đây, ông ta chắc chắn sẽ phát hiện, bởi vì thói quen của Thịnh Lang Hoàn là mỗi lần hoàng đế đi tới, nàng ấy đều chủ động ngồi quỳ trên giường.
Thời điểm hoàng đế vén rèm, nàng ấy sẽ ngẩng đầu, dịu dàng mà không mất nét vũ mị nhìn hoàng đế.
Nhưng người trên giường hôm nay không hề có động tĩnh, cứ nằm trên giường, giống như đã ngủ.
Lúc này, hoàng đế đã tới mép giường.
Ông ta duỗi tay, xốc màn che lên.
Khoảnh khắc màn che được xốc lên, một gương mặt xa lạ lại quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Hoàng đế ngây người.
Ông ta vẫn giữ nguyên động tác vén rèm,