Trong điện trầm lắng.
Vân Trân cúi đầu, bọc chăn quỳ dưới đất.
Hoàng đế ngồi trên long sàng không nói chuyện, nhưng Vân Trân biết, ông ta đang nhìn nàng.
Nhưng nàng không dám mở miệng, cũng không thể mở miệng giải thích.
Bởi vì tất cả trước mắt tới quá đột nhiên.
Trước khi tới Tử Vân Cung, nàng đã nghĩ tới khả năng Thịnh Lang Hoàn sẽ tính kế nàng, hoặc làm gì đó gây bất lợi với nàng.
Nàng cũng có chuẩn bị, thậm chí từ lúc bước vào Tử Vân Cung liền vô cùng cẩn thận, ngay cả trà trên bàn cũng không dám chạm vào một chút.
Chuyện nàng đề phòng chính là khả năng Thịnh Lang Hoàn sẽ hạ độc hoặc muốn khống chế nàng.
Nhưng nàng đã quá xem nhẹ một việc, ngoại trừ những thủ đoạn đó, Thịnh Lang Hoàn còn có thể dùng cách trực tiếp hơn.
Nơi này là hoàng cung, Thịnh Lang Hoàn là tiệp dư nương nương, mà nàng chỉ là cung nữ thân phận hèn mọn.
Cho dù Thịnh Lan Hoàn muốn trực tiếp xuống tay với nàng ở Tử Vân Cung, vậy nàng cũng hết cách.
Cho dù sau lưng có Thanh Hiếu huyện chúa, có Lục hoàng tử, có thế lực khác, nhưng Thịnh Lang Hoàn là tiệp dư, muốn xử lý một cung nữ, đối với nàng ấy mà nói không phải chuyện gì khó.
Cho dù sau đó có người truy cứu, cũng không có ai có thể báo thù cho nàng.
Huống chi hiện tại, chuyện Thịnh Lang Hoàn làm là đưa nàng tới long sàng của hoàng đế!
Cho dù hoàng đế truy cứu trách nhiệm, Thịnh Lang Hoàn cũng hoàn toàn có thể thoát thân, nói Cửu muội nhà mình ái mộ bệ hạ đã lâu, đau khổ cầu xin, muốn có cơ hội này.
Thịnh Lang Hoàn không nỡ, tỷ muội tình thâm, nên mới mềm lòng đồng ý yêu cầu to gan này của nàng.
Hoặc là, Thịnh Lang Hoàn có thể đổ toàn bộ chuyện này lên người Vân Trân, nói Vân Trân thu mua cung nữ hầu hạ mình, nhân cơ hội tới Tử Vân Cung bỏ thuốc vào đồ ăn của nàng ấy, chờ nội thị phụ trách thị