Sau khi Triệu Húc nói xong, trong ngoài đều rất an tĩnh.
Không ai nói chuyện.
Triệu Húc quỳ ngoài cửa.
Phúc Hiếu công công khom người chờ bên cạnh Triệu Húc.
Mà trong này, Vân Trân quỳ gối trước giường, trên mặt đã đầy máu tươi.
Hoàng đế đứng trước mặt nàng, tay nắm chặt thành đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Vân Trân dám chắc, nếu vừa rồi Triệu Húc không xuất hiện kịp thời, chỉ sợ hoàng đế thật sự sẽ hạ lệnh xử trảm nàng.
Dù sao, uy nghiêm của đế vương xưa nay không cho phép bị mạo phạm.
Không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt hoàng đế, càng không có nữ nhân nào dám cự tuyệt hoàng đế.
Nhưng cố tình Vân Trân lại cự tuyệt, cũng dám.
Nàng không chỉ cự tuyệt, không chỉ dám, còn chọc vào nỗi đau của hoàng đế, không ngừng nhắc tới Y Lan.
Phóng tầm mắt nhìn dưới bầu trời này, chưa từng có ai dám làm như vậy, cho dù là nhi tử Lưu Vân Bạch được ông ta thích nhất cũng không dám chỉ ra sai lầm của hoàng đế.
Cho nên, hoàng đế nổi giận hoàn toàn nằm trong dự kiến.
Nhưng nàng lại không thể không làm vậy.
Bởi vì nàng đã bị dồn tới đường cùng.
Nàng cũng hết cách.
Con đường có thể đi trước mặt thật sự quá ít.
Mỗi một con đường đều sẽ xúc phạm tới chính mình.
Hoàng đế nhìn nàng.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Dù là đối với người bên trong hay người bên ngoài, đây đều là một sự dày vò.
Vân Trân ngừng thở, cúi đầu quỳ dưới đất.
"Tới Ngự Thư Phòng đi."
Đột nhiên, giọng của hoàng đế từ đỉnh đầu vang lên.
Sau đó, Vân Trân nhận thấy hoàng đế đi về phía rèm châu, cánh cửa vốn đóng chặt cũng được mở ra, cung nữ nội thị cúi đầu lần lượt đi vào, hầu hạ hoàng đế thay y phục.
Thời điểm hoàng đế tới cửa, dừng lại, lạnh lùng hạ lệnh: "Nhốt nàng ấy lại.
Chờ trẫm xong việc lại xử lý." Nói tới đây, ông ta bổ sung, "Còn nữa, cấm túc Thịnh Tiệp Dư, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép nàng ấy rời khỏi Tử Vân Cung