Giống như lần này, Thịnh Lang Hoàn đánh ngất nàng, đổi y phục của nàng, nhưng vòng tay nàng đeo trên cổ lại khó mà gỡ xuống, nếu không có yêu cầu đặc biệt, sẽ không có ai động vào.
Cũng chính vì nguyên nhân này, sau khi tỉnh lại Vân Trân mới có thể lấy ra ngân chân giấu trong vòng tay, tự mình giải trừ thuốc Thịnh Lang Hoàn ép nàng uống.
Dược hiệu dần trôi đi.
Vân Trân dựa vào vách tường lạnh lẽo.
Nhiệt độ cơ thể lại không biến mất theo.
Nàng chậm rãi nâng tay sờ trán, sau khi buông xuống, khóe miệng cong lên ý cười yếu ớt.
Nàng có lẽ sốt rồi.
Đương nhiên, nói là sốt cũng không chính xác lắm.
Dù sao, cơ thể nàng lúc này thật sự quá yếu.
Dược hiệu đã lui, nhưng lăn lộn một đêm, hiện tại trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng, bị nhốt trong căn phòng lạnh như băng!
Chờ việc lần này qua, nàng có lẽ lại bệnh nặng một hồi.
Kế hoạch rời đi không biết đến khi nào mới có thể thực hiện.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả việc này là nàng phải thuận lợi thoát khỏi rắc rối, nếu không, sẽ không có tương lai gì cả.
Vân Trân dựa vào tường.
Cơ thể nóng lên, suy nghĩ theo đó phát tán, không có cách nào tập trung lại.
Trong đầu nàng nghĩ tới rất nhiều thứ!
Nghĩ tới hoàng đế.
Hoàng đế có tha cho nàng không?
Hoàng đế có tha cho nàng không, cuối cùng vẫn phải xem phân lượng của mẫu thân Lưu Vân Bạch ở trong lòng hoàng đế là bao nhiêu? Cùng với lòng độ lượng của ông ta?
Liệu có thể tha cho một tiểu cung nữ mạo phạm thiên uy như nàng không?
Nghĩ tới Thịnh Lang Hoàn.
Thịnh Lang Hoàn thiết kế tỉ mỉ như vậy chính vì nàng ấy kiên trì, nàng ấy muốn tự "báo thù" cho mình.
Nhưng sao Thịnh Lang Hoàn lại có suy nghĩ này?
Làm sao nàng ấy biết Vân Trân và nước trái cây kia có chút liên hệ?
Là ai châm ngòi Thịnh Lang Hoàn?
Trong đầu vừa xuất hiện nghi vấn này, Vân Trân liền nghĩ tới một người.
Là ai?
Trong hoàng cung này, người hận nàng, lại đi lại gần với Thịnh Lang Hoàn, chỉ có mỗi Triệu Ngọc Nhung!
Nghĩ