Triệu Húc quỳ xuống.
"Con biết lỗi chưa?" Đức Phi lạnh lùng ngồi trước mặt hắn, hỏi.
"Nhi thần không biết, xin mẫu phi nói rõ." Triệu Húc trả lời.
"Không biết? Con đang giả hồ đồ với bổn cung hả?"
Triệu Húc không đáp.
Đức Phi nổi giận, cầm cây roi đặt trên bàn, vòng ra sau Triệu Húc, đánh vào lưng hắn một roi.
Bịch.
Một roi kia nặng nề nện xuống lưng Triệu Húc.
Cho dù trên người Triệu Húc vẫn mặc y phục, nhưng một roi kia Đức Phi dùng hết sức mà đánh, khẳng định vẫn đau đớn.
Có điều, Triệu Húc không hề hé răng.
"Bây giờ đã biết sai chưa?" Đức Phi hỏi.
"Nhi thần không sai."
"Không sai?" Đức Phi lạnh đánh vào lưng Triệu Húc một roi, "Con nói con không sai, vậy để bổn cung nói con biết, con rốt cuộc có sai hay không!"
Lại tiếp tục một roi đánh xuống.
"Con không sai, vậy sao Liễu Thục Phi lại ra nông nỗi này? Sao lại bị phụ hoàng con cấm túc? Con có nghĩ tới việc Liễu Thục Phi là người của Liễu giai, là cô cô của Trản Anh không? Trước khi đưa ra quyết định, con có nghĩ tới mẫu phi, mẫu phi phải làm thế nào giải thích với người Liễu gia không? Có nghĩ tới Trản Anh, nghĩ tới cảm nhận của nó cùng hài tử chưa chào đời không?"
Triệu Húc nhíu mày.
"Là Thục Phi ra tay trước." Cuối cùng, Triệu Húc bình tĩnh nói.
"Con còn ngoan cố?" Đức Phi tiếp tục nện xuống một roi.
Lúc này, Triệu Húc không có phòng bị, roi quất vào lưng có hơi tàn nhẫn, hắn theo bản năng hơi nhíu mày.
"Nói đến cùng, con vẫn là vì nàng, vì một nữ nhân! Vì một nữ nhân, con muốn vứt bỏ mẫu phi, vứt bỏ thê tử của con, hài tử chưa chào đời của con cùng những người ở sau ủng hộ con, những người lặng lẽ làm nhiều việc như vậy đúng không? Húc Nhi, con