Chuyện xảy ra ở Hàm Thục Cung khiến Liễu gia phẫn nộ không thôi.
Đồng thời, mọi người cũng bắt đầu tò mò về cung nữ khiến Liễu Thục Phi bị "cấm túc".
Người trong cung đều muốn nghe ngóng người kia là ai.
Nhưng hoàng đế đã hạ lệnh.
Liễu Thục Phi bị cấm túc trong Hàm Thục Cung, người ngoài không thể vào thăm, bà ta cũng không thể ra ngoài, không thể biết được.
Cung nữ nội thị hầu hạ Liễu Thục Phi, người thì câm miệng, người thì bị tống cổ, diệt khẩu, rất khó tra được.
Trừ những người đó, chỉ còn lại bốn người: hoàng đế, Thanh Hiếu huyện chúa Tào Tử Thị, Lục hoàng tử Triệu Húc và bản thân cung nữ kia.
Ngoại trừ Thái Hậu, không ai dám chất vấn hoàng đế cung nữ kia là ai.
Mà sau ngày ấy, Thanh Hiếu huyện chúa Tào Tử Thị liền đóng cửa không ra ngoài, nói là muốn tĩnh dưỡng.
Dù có ai cố ý lấy cớ tới thăm, Thanh Hiếu huyện chúa đều không gặp.
Có người nóng vội muốn hỏi, nàng chỉ nói bệ hạ đã ra lệnh, nếu muốn biết, có thể đi hỏi bệ hạ.
Cuối cùng chính là Lục hoàng tử Triệu Húc.
Những kẻ có lòng cũng không có cách sắp xếp tai mắt vào Càn Nguyên Cung của Triệu Húc, cho dù bọn họ may mắn thành công, cũng không ai có thể ép Triệu Húc nói ra tên cung nữ đó.
Có điều, người nên biết đều đã biết.
Không nên biết, dù có phí bao nhiêu sức lực, vẫn không biết.
Nhưng có một số việc bọn họ đều rõ, "cung nữ thần bí" kia không dễ động vào.
Bệ hạ vì nàng, ngay cả Liễu Thục Phi không ai bì nổi, nói cấm túc là cấm túc, nói xử lý người bên cạnh bà ta là xử lý người bên cạnh bà ta, hoàn toàn không nương tay.
Ngay cả Liễu Thục Phi còn như vậy, bọn họ nào dám làm trái ý bệ hạ?
Nếu Vân Trân nghe được những tin đồn này, có lẽ sẽ cảm thấy buồn cười chăng?
Hoàng đế vì nàng sao?
Nàng chẳng qua là một cung nữ nhỏ bé, có tài đức gì mà khiến hoàng đế vì nàng mà đắc tội Liễu gia?
Sở dĩ hoàng đế