"Cái gì?" Nghe Vân Trân nói, người ở đây đều không hẹn mà cùng nhìn nàng, đặc biệt là Cung ma.
Nhưng rất nhanh, bà ta cất đi vẻ kinh ngạc trên gương mặt, ánh mắt trở nên ngoan độc, "Ngươi đừng hòng gạt ta! Năm đó người cho ta loại thuốc này nói trên đời này chưa tới ba người có thể giải độc! Trong số ba người kia không có tiểu cô nương ngươi! Ngươi đừng hòng gạt ta, nói hươu nói vượn!"
"Vân...!Vân đại phu, độc Lân Nhi nhà ta trúng thật sự có thể giải sao?" Vương phu nhân run rẩy nhìn Vân Trân, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng.
Vương lão gia và Vương Quân Ngọc cũng nhìn Vân Trân.
Hiện tại, bọn họ đều ký thác toàn bộ hi vọng lên người nàng.
"Các ngươi đừng bị nàng ta gạt..."
"Có thể giải..." Cung ma còn chưa nói xong, Vân Trân đã ngắt lời.
"Thật sự có thể giải sao?" Vương lão gia hỏi.
"Có thể giải." Vân Trân ngồi xổm bên cạnh Vương Kỳ Lân, quay đầu, trịnh trọng gật đầu với Vương lão gia.
Vương lão gia thở phào nhẹ nhõm.
Cung ma giờ phút này đã không ngồi yên được, từ bên đống lửa đứng dậy, trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đừng hòng gạt ta! Sao ngươi có thể giải được loại độc này? Lúc trước..."
"Lúc trước kẻ đưa thuốc độc cho ngươi chẳng lẽ không nói ngươi biết kẻ đó lấy thuốc độc từ đâu sao?" Vân Trân hỏi lại.
"Nàng ấy...!Nàng ấy..." Cung ma lắp bắp.
Nhìn vẻ mặt trấn định của Vân Trân, bà ta bắt đầu do dự.
Chẳng lẽ ngươi này thật sự biết cách giải độc cho Vương Kỳ Lân?
Độc này trước đây có thể giải là vì bà ta sử dụng không nhiều.
Nhưng hiện tại, độc bà ta hạ vào người Vương Kỳ Lân đủ độc chết một con trâu, tiểu cô nương còn trẻ trước mặt này sao có thể giải?
Không, không thể nào!
Người đưa bà ta loại thuốc này đã nói, trên thế gian này nhiều nhất chỉ có ba người.
Một người là nàng, một người là sư phụ nàng, người còn lại...!
Tuổi tác, giới tính hoàn toàn không khớp với tiểu cô nương trước mặt.
Vân Trân thấy bà ta chưa từ bỏ ý