"Hả?" Vân Trân nhìn cối xay thuốc trước mặt, ngây ra một lúc, "Cái này tặng cho nô tỳ?"
"Ừ." Triệu Húc gật đầu, chờ mong nhìn nàng.
Lúc này, thời gian như đọng lại, tất cả xung quanh phảng phất đều không tồn tại, thế gian này chỉ có bọn họ...!
"Nô tỳ..."
Vân Trân há mồm, mới nói được hai chữ, trong lòng Triệu Húc đã thấp tha thấp thỏm, Nguyên Bảo đứng cạnh yên lặng quay đầu sáng chỗ khác, dường như không muốn xem "thảm án" tiếp theo.
Nhưng Vân Trân lại mỉm cười, trong ánh mắt để lộ sự vui sướng: "...!Nô tỳ rất thích, trước giờ vẫn luôn muốn đổi cối xay thuốc.
Đa tạ ngài, thiếu gia."
Dứt lời, nàng cao hứng sờ cối xay thuốc trong tay Triệu Húc.
Hả? Cái gì?
Nguyên Bảo há miệng, bộ dáng như vừa bị sét đánh trúng.
Đây...!Đây là chuyện thế nào?
Là ảo giác của hắn sao?
Vì sao trước mắt hắn lại xuất hiện một màn này?
Trân Nhi thoạt nhìn thật sự rất thích, mà thiếu gia cũng sớm đã toét miệng, cười như "nhi tử ngốc nhà địa chủ".
Một cái cối xay thuốc xấu xí này đã thu mua được Vân Trân?
Không phải chứ?
Chẳng lẽ đầu óc nàng cũng có vấn đề sao?
"Ngươi thích thì tốt."
"Vâng, thật sự rất thích.
Sao thiếu gia lại nghĩ tới tặng thứ này cho nô tỳ?"
"À...!Ta nhớ trước giờ hình như mình chưa tặng ngươi thứ gì..."
...!
Hai người bên cạnh còn lo nói chuyện phiếm.
"Thiếu gia..." Nguyên Bảo gọi.
Triệu Húc nhìn hắn: "Vừa lúc." Dứt lời, hắn liền nhét cối xay thuốc vào trong lòng Nguyên Bảo.
Hai tay Nguyên Bảo trầm xuống, thiếu chút không ôm nổi.
"Trân Nhi là nữ hài tử, không tiện ôm thứ này.
Vừa lúc, ngươi không có việc gì làm thì giúp nàng ấy mang nó về đi." Nói xong, Triệu Húc quay đầu nói với Vân Trân, "Đúng rồi, ta biết phía trước có một thư quán, bên trong có ít sách về y dược, ngươi có muốn đi xem không?"
"Được, thiếu gia dẫn đường đi!"
"Ta cảm thấy..."
...!
Nguyên Bảo ôm cối xay thuốc nhìn hai người họ vừa nói vừa cười mà đi xa.
Không biết vì lý do gì, giờ phút này tâm tình hắn chua