Có điều, Vân Trân quả thật có suy nghĩ này.
Nàng trúng Từ Bi Độ, không sống được bao lâu.
Sư phụ tốn năm năm truyền dạy bản lĩnh cả đời cho nàng.
Nhưng còn nàng thì sao?
Chưa kịp báo đáp sư phụ, phát dương quang đại Dược Vương Cốc đã phải hồn về quê cũ.
Sư phụ hao phí rất nhiều công sức trên người nàng.
Hiện giờ, tuổi ông cũng đã lớn, lại bảo ông dạy ra một đồ đệ như nàng...!Cho dù sư phụ có tinh lực, cũng không có tâm tư đó.
Cho nên, nếu trước khi chết nàng có thể thay sư phụ nhận một đồ tôn, truyền đạt y thuật...!
Tuy rằng có lẽ sẽ kém hơn sư phụ và nàng, nhưng ít nhiều cũng có thể mang đến chút an ủi.
Mà Vương Kỳ Lân...!
Trải qua khoảng thời gian ở chung và quan sát, Vân Trân phát hiện nó không chỉ là hài tử thông minh, hơn nữa ngộ tính cực kỳ cao.
Nếu nó thật sự có lòng nghiên cứu y thuật, thành tựu sau này chưa chắc kém hơn nàng.
Chẳng qua chuyện này còn cần suy xét thận trọng.
Không chỉ có Vương Kỳ Lân phải đồng ý, phu thê Vương gia cũng phải ủng hộ mới được.
Nếu cuối cùng, nàng thật sự quyết định muốn nhận Vương Kỳ Lân làm đồ đệ, vậy một năm còn lại của nàng chắc chắn sẽ ở bên cạnh Vương Kỳ Lân, toàn tâm toàn ý dạy nó y thuật!
Tin rằng trong một năm dốc hết sức cùng y thư nàng để lại, khẳng định có thể hỗ trợ Vương Kỳ Lân không ít.
Nếu như vậy, nàng bắt buộc phải ở lại Bắc địa.
Nghĩ đến đây, đôi mắt vốn sáng ngời của Vân Trân lại chậm rãi tối sầm.
...!
Tuy rằng Liễu Trản Anh đã vượt qua giai đoạt nguy hiểm, nhưng cơ thể nàng ấy không giống người thường.
Thai nhi trong bụng đã được bảo vệ, nhưng trải qua một vòng tìm được đường sống trong chỗ chết, dù sao cũng hao tổn nguyên khí.
Cuối cùng liệu có thể thuận lợi chào đời hay không, có thể có cơ thể khỏe mạnh không?
Tất cả đều phải xem tạo hóa của đứa bé kia.
Sau khi Liễu Trản Anh thoát khỏi nguy hiểm, Vân Trân không còn bước vào Tây Sương Viện, nàng giao mọi việc trị liệu Liễu