Nói xong, Vân Trân rút chủy thủ về, Quả Nhi che cổ lại, vội vàng chạy đến cửa, lưng dựa vào ván cửa, sợ hãi nhìn Vân Trân.
Vân Trân quay về cạnh bàn.
Chỗ yết hầu có hơi trướng, như có thứ gì đó muốn trào ra.
Có điều bị nàng nuốt xuống, bề ngoài vẫn bình tĩnh, không cho Quả Nhi nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
"Ta hỏi ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao...!Túc vương phi lại trúng độc?" Nói tới đây, Vân Trân dừng một chút, "Còn nữa, Túc Vương đâu? Chàng thế nào rồi?"
Quả Nhi nhìn chằm chằm chủy thủ trong tay Vân Trân, nuốt nước miếng, lúc này mới kể lại chuyện sau khi Vân Trân rời khỏi kinh thành.
Thì ra Vân Trân rời kinh không bao lâu, đó lại đại điển sách phong Thái Tử Triệu Húc.
Triệu Húc tham gia đại điển sách phong của Thái Tử xong liền khỏi hành tới Quán Châu.
Vốn dĩ Liễu Trản Anh mang thai, lần này Triệu Húc tới Quán Châu không định dẫn nàng ấy đi cùng, định chờ chuyện ở Quán Châu sau khi ổn định sẽ tính toán.
Mà trong kinh thành, có Đức Phi, có người của Liễu gia đương nhiên sẽ chăm sóc Liễu Trản Anh thật tốt.
Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Liễu Trản Anh kiên trì muốn cùng Triệu Húc tới đất phong.
Theo kế hoạch ban đầu, hiện tại bọn họ nên đã tới Quán Châu.
Nhưng đội ngũ của Triệu Húc rời kinh không bao lâu lại gặp bọn cướp.
Nếu chỉ là cướp bình thường thì thôi, nhưng đám cướp kia ai nấy võ nghệ đều cao cường, giống như sát thủ đã qua huấn luyện.
May mà trước khi lên đường Triệu Húc đã có chuẩn bị.
Bởi vậy, dù đám cướp có lợi hại, bọn họ cũng không tổn thất quá lớn.
Sau khi thoát khỏi đám cướp, Triệu Húc liền chia binh ba đường.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, có thế thân thay thế hắn dẫn dụ sự chú ý của kẻ địch.
Còn hắn cải trang, được ám vệ tâm phúc hộ tống đi đường nhỏ tới Quản Châu trước.
Phụ nữ trẻ em như Liễu Trản Anh đi đường thứ ba, do người của Liễu gia và ám vệ hộ tống.
Phân tán kẻ địch núp trong bóng tối, cuối cùng tập hợp ở Quán Châu.
Đoàn người Liễu Trản Anh đều là phụ