Cuối cùng, nàng gọi nha hoàn hầu hạ trong viện tới, bảo nàng ấy giả trang thành mình.
Cũng may nàng đi trước một bước, bằng không khẳng định sẽ trực tiếp đụng mặt Triệu Húc.
Nếu gặp Triệu Húc...!
Vậy những gì nàng làm trước khi rời đi đều uổng phí.
"Khụ khụ khụ khụ..." Nghĩ đến đây, Vân Trân lại ho khan.
Lúc trước, trong lòng nàng có lẽ tồn tại chút hi vọng.
Nhưng cái hôm giải độc cho Liễu Trản Anh, nàng bắt mạch cho nàng ấy, Liễu Trản Anh thật sự có thai.
Nếu Liễu Trản Anh thật sự có thai, vậy nàng ấy đang hoài hài tử của Triệu Húc.
Một khi đã vậy, nàng cần gì phải xuất hiện lần nữa?
Trân Nhi vốn không nên tồn tại ở thế giới này.
"Khụ khụ khụ...!Khụ khụ..." Tiếng ho khan lại vang lên.
...!
Lộc cộc, lộc cộc.
Xe ngựa chở đoàn người Túc Vương phủ rời khỏi thành Toại Châu.
Giờ phút này, trong xe ngựa có ba người, lần lượt là Liễu Trản Anh, nha hoàn Nhạn Bắc và Quả Nhi.
Sau khi tới thành Toại Châu, thích khách đuổi giết phía sau đột nhiên biến mất, hơn nữa thành chủ thành Toại Châu còn phái người hộ tống họ tới Quán Châu, hiện tại bọn họ có thể yên tâm lên đường, không cần lo thích khách sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nhạn Bắc thêm một cái gối sau eo Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh ngồi dậy.
"Nương nương, có gì phân phó sao?" Nhạn Bắc hỏi.
Liễu Trản Anh lại nhìn Quả Nhi.
"Nương nương?" Quả Nhi hoảng loạn nhìn nàng ấy.
Liễu Trản Anh nhíu mày: "Quả Nhi, có phải ngươi có chuyện gì gạt bổn vương phi không?"
"Nương nương, nương nương, không có, nô tỳ làm sao có việc dám gạt nương nương? Người có phải..." Quả Nhi vội quỳ xuống.
"Đủ rồi!" Liễu Trản Anh giơ tay ngắt lời nàng ta, ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta một lần, "Tốt nhất là không có."
Chỉ mong khi ấy nàng thần chí không rõ, cảm giác không thoải mái kia chỉ là ảo giác!
Quả Nhi cúi thấp đầu.
...!
Triệu Húc ngồi trong xe ngựa phía trước.
Giờ phút này, hắn nghi hoặc nhíu mày.
Chẳng lẽ thật sự sai sao?
Nhưng...!Nhưng...!
Khóe miệng Triệu Húc giật giật.
Vì sao khi nãy ở Vương gia luôn khiến hắn cảm thấy không thoải mái?
Đột nhiên, Triệu