Càng nghĩ, Vân Trân càng lo lắng.
"Quả Nhi, ta đột nhiên nhớ ra mình còn chút việc, đi trước đây." Dứt lời, Vân Trân vội vã chạy đến viện của Tô trắc phi.
Nhưng nàng vừa ra khỏi phòng liền đụng phải mẫu nữ Tôn gia.
Tôn thị lôi kéo tỷ muội Tôn Thúy Nga đứng bên ngoài, không biết đang nói gì.
Nhìn thấy Vân Trân, sắc mặt Tôn thị lập tức thay đổi, vung khăn, khóc lóc chạy tới.
"Ai da, Trân Nhi cô nương của ta, người làm phước đi..." Tôn thị đi tới đụng phải vai nàng, hai tay như kìm sắt khóa chặt cổ tay nàng, sau đó gân cổ lên khóc lớn, "Chất nhi kia của ta cũng chỉ nhất thời bị mỡ heo che mắt, mới va chạm cô nương.
Cô nương người làm phước đi, cầu xin thiếu gia tha cho nó một mạng.
Nó từ nhỏ đã mệnh khổ, không có phụ mẫu, là ta một tay nuôi nó lớn.
Nếu nó có chỗ nào không đúng, vậy đều là lỗi của ta.
Nó một chút cũng không phải kẻ xấu, Trân Nhi cô nương, người tạm tha cho nó đi...!Lưu đày xa như vậy, rõ ràng là muốn mạng nó...!Hu hu...!Chi bằng ta quỳ xuống dập đầu với người..."
"Nương, nương, người đừng như vậy...!Trân Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng để nương của muội quỳ, muốn quỳ, để muội quỳ là được...!Trân Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng làm khó dễ nương, nương của muội vô tội..." Tôn Thúy Châu chạy tới kéo tay Vân Trân.
"Thúy Châu, Thúy Châu con đừng thế...!Là nương sai, là nương không dạy dỗ biểu ca của con tốt, cho nên mới để nó chọc giận Trân Nhi cô nương...!Con đừng quỳ, đều là lỗi của nương..."
"Nương...!Hu hu...!Trân Nhi tỷ tỷ, tỷ giúp đỡ đi, đừng để nương của muội quỳ trước tỷ..."
Vân Trân còn chưa nói gì cả, mẫu nữ Tôn thị đã ở trước mặt nàng diễn tuồng.
Mà Tôn Thúy Nga đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã khiến mọi người chú ý.
Những người khác không rõ chân tướng, nhưng nhìn cảnh này, đều cảm thấy Vân Trân ỷ thế hiếp người.
"Thật