"Chuyện này sợ rằng không ổn." Chiến Sơn Hà vuốt cổ tay, lạnh lùng nhìn Triệu Húc, "Vương phi vừa sinh hạ tiểu công tử cho Túc Vương, còn chưa ra cữ, Túc Vương đã sốt ruột nạp thiếp, có phải không coi vương phi, không coi Liễu gia ta trong mắt hay không?"
"Bổn vương không hề không coi Liễu gia trong mắt.
Ngược lại, bổn vương rất kính trọng Trấn Bắc Hầu, cũng rất kính trọng Chiến tướng quân anh dũng giết địch trên chiến trường.
Có điều, chỉ sợ Chiến tướng quân đã hiểu lầm chỗ nào đó, bổn vương không hề nói muốn nạp thiếp."
"Không nạp thiếp thì làm gì?" Chiến Sơn Hà hỏi.
Liễu Trản Anh cũng nghi hoặc nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: "Là bình thê."
"Cái gì? Không được!" Liễu Trản Anh nổi giận, đập bàn một cái, "Liễu Trản Anh ta tuyệt đối không ngồi ăn cùng bàn với nữ nhân khác!"
Chiến Sơn Hà cũng phẫn nộ.
"Vậy sao?" Triệu Húc nhìn Liễu Trản Anh, nghiêm túc nói, "Nếu vương phi thật sự để ý, vậy bổn vương cũng không miễn cưỡng.
Nàng ấy chỉ có thể là thê tử của bổn vương, mà vương phi muốn đi con đường nào, tự vương phi có quyết định.
Nếu vương phi cảm thấy ủy khuất, hiệp nghị lúc trước vẫn còn hữu dụng."
"Triệu Húc!" Liễu Trản Anh đứng bật dậy, chỉ vào hắn, "Chàng...!Chàng sao có thể nhục nhã thiếp như vậy? Uổng công thiếp một lòng thâm tình với chàng!"
"Thế à?" Ánh mắt Triệu Húc trở nên lạnh lẽo, "Nhưng người vi phạm hiệp nghị trước là chính vương phi."
Liễu Trản Anh lảo đảo một cái.
Chiến Sơn Hà vội đứng lên, duỗi tay muốn đỡ Liễu Trản Anh, nhưng lại bị Liễu Trản Anh đẩy ra.
"Chàng muốn thiếp tự động rút lui, cùng nữ nhân kia song túc song phi sao? Thiếp nói chàng biết, tuyệt đối không có khả năng! Thiếp tuyệt đối không cho hai người được như ý nguyện! Chàng chờ, hai người chờ đó!" Dứt lời, Liễu Trản Anh phất tay áo bỏ đi.
Chiến Sơn Hà lạnh lùng liếc nhìn