Mà người còn lại đúng là đáng giận, thế mà trực tiếp ôm eo Vân Trân.
Thấy Triệu Húc tới không hành lễ không nói, còn tiếp tục ôm eo Vân Trân, nhếch miệng, khiêu khích nhìn hắn.
Tức khắc, lửa giận trong lòng Triệu Húc đùng đùng dâng lên.
"Lân Nhi, không được vô lễ! Mau hành lễ với vương gia." Vương Quân Ngọc đứng cạnh nói với Vương Kỳ Lân.
"Hừ!" Vương Kỳ Lân quay đầu đi, không nhìn bọn họ.
Triệu Húc phẫn nộ, có điều ngoài mặt không hề để lộ ra.
Hắn dù sao cũng là người lớn, sao có thể so đo với tiểu hài tử?
Như vậy quá không rộng lượng.
Huống chi tiểu hài nhi kiêu ngạo trước mắt còn là đồ đệ của Trân Nhi.
Cái gọi là đồ đệ...!
Một ngày làm sư, cả đời làm cha.
Trân Nhi là sư phụ của nó, tương đương với mẫu thân, mà hắn dù thế nào cũng coi như là sư công của đứa nhỏ này, là phụ thân của nó...!
Phụ thân?
Sao có thể so đo với tiểu hài tử?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ khiêu khích kia cùng cánh tay ôm chặt eo Vân Trân, dù thế nào Triệu Húc cũng không bình tĩnh lại được.
Vị trí đó rõ ràng thuộc về hắn.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Không biết có phải ảo giác không, từ trong mắt Triệu Húc nàng thế mà nhìn thấy...!Ủy khuất?
Nhưng rất nhanh, nàng dời mắt đi, giơ tay vỗ lưng Vương Kỳ Lân.
Vương Kỳ Lân ngẩng đầu, Vân Trân bảo nó nghe lời.
Vương Kỳ Lân chu miệng.
Vân Trân mặc kệ.
Cuối cùng, Vương Kỳ Lân không phục mà buông eo Vân Trân ra, đứng dậy, hành lễ với Triệu Húc.
"Ừ, ngồi đi." Triệu Húc nói.
Hắn vừa dứt lời, liền thấy mông tiểu hài nhi kia ngồi xuống bên cạnh Trân Nhi.
"..." Triệu Húc.
Hắn vốn định bảo nó ngồi cạnh Đại ca mình, tốc độ này...!
Có điều, hắn đường đường là vương gia, so đo với tiểu hài tử làm gì chứ?
Cho nên cuối cùng, hắn chọn vị trí không xa không gần, ngồi xuống.
Chờ Triệu Húc ngồi xuống, Vương Quân Ngọc nói rõ mục đích lần này họ tới.
Thì ra từ khi Vân Trân đi, Vương phu nhân rất lo lắng, Vương Kỳ Lân càng sốt ruột, khóc lóc đòi tới thành Quán Châu.
Dù sao khi ở