"Nhưng...!Nhưng...." Vương Kỳ Lân ấp a ấp úng, nhưng nó phát hiện Vân Trân thật sự không theo nó về.
Dù nó có quậy phá hay tinh ranh cỡ nào cũng chỉ là hài tử sáu tuổi.
Thấy Vân Trân không về cùng mình, nó chua xót, chui vào lòng Vân Trân, buồn bã ôm nàng.
Triệu Húc đứng sau Vân Trân nhìn bọn họ.
Biết Vân Trân sẽ không theo huynh đệ Vương gia về huyện Lương Khê, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Lại nhìn hài tử dựa vào lòng Vân Trân khóc nhè, hắn bỗng cảm thấy nó không còn chán ghét như trước đây.
Tính ra, nó chỉ là hài tử.
Điều Triệu Húc để ý, lo lắng, sợ hãi, cũng chỉ là liệu Vân Trân có cùng bọn họ rời đi không.
...
Trong lúc Vân Trân và Triệu Húc ở cổng thành đưa tiễn huynh đệ Vương gia, Quả Nhi hoảng loạn chạy ra khỏi Bạc Liễu Viện, dựa vào vách tường, thở hổn hển.
Khiếp sợ và không dám tin trong mắt nàng ta đến bây giờ vẫn chưa biến mất.
Nhưng rất nhanh, chúng đã bị hưng phấn lấp đầy.
Nàng ta không ngờ mình lại nghe được chút chuyện.
Không, không phải chút chuyện, mà là chuyện vô cùng quan trọng.
Có những tin tức này, nàng ta không phải sẽ lập công lớn trước mặt Đức Phi nương nương và vương gia sao?
Đến lúc đó, một khi cao hứng, Đức Phi khẳng định sẽ có thưởng lớn, nói không chừng còn ban nàng ta cho vương gia, để nàng ta hầu hạ vương gia, lắc mình thay đổi, từ nô tỳ trở thành chủ tử.
Nhưng ngẫm lại, Quả Nhi liền cảm thấy gần đây bản thân mạo hiểm điều tra đúng là đáng giá.
Trước mắt, nàng ta phải nhanh chóng nói tin này với vương gia, ở trước mặt vương gia vạch trần âm mưu của vương phi, âm mưu của Liễu gia, để tránh cho xảy ra ngoài ý muốn, bản thân chuốc họa vào thân.
Nghĩ vậy, Quả Nhi không dám chậm trễ, lập tức tới Hàn Lan Viện của Triệu Húc.
"Cái gì? Ngươi nói vương gia không ở trong phủ? Vương gia không ở trong phủ thì đi đâu?" Quả Nhi đứng trước cửa Hàn Lan Viện, kinh ngạc