"Khụ khụ..." Vân Trân tháo mũ có rèm xuống, ho khan hai tiếng.
"Cô nương, gió lớn, người qua bên kia nghỉ ngơi đi." Ám Thất nói.
"Không sao." Vân Trân lắc đầu.
Nói rồi, nàng lấy khăn ra, che miệng, sau đó ngồi xổm bên cạnh thi thể Quả Nhi.
Ám Thất thay nàng xốc chiếu che trên người Quả Nhi lên.
Chiếu được kéo xuống, thi thể Quả Nhi lộ ra.
Trên thi thể, vết thương chồng chất.
Tuy rằng có vết đao, nhưng dù là ai nhìn thấy đều sẽ không cho rằng vết đao là chỗ trí mạng.
Những chỗ ẩu đả khác trên thi thể của Quả Nhi cũng đủ khiến nàng ta chết trong khoảng thời gian ngắn.
Vân Trân nhìn thi thể của Quả Nhi, tâm tình nhất thời phức tạp.
Nhớ về quá khứ, Quả Nhi cũng từng ngây thơ thiện lương.
Nếu không phải vì không thể nghĩ thoáng, bản thân đã không đến mức rơi vào tình trạng này.
Ngoại trừ thổn thức vận mệnh vô thường, Vân Trân không biết nên nói gì.
"Đắp lại đi." Xem xong, Vân Trân nói.
Nàng nhặt xác Quả Nhi, tránh nàng ta phơi thây hoang dã, sau khi chết làm cô hồn dã quỷ.
Đây xem như là việc cuối cùng nàng có thể làm cho Quả Nhi.
Nếu quan hệ vẫn còn tốt đẹp như xưa, cho dù có liều cái thân bệnh tật quấn quanh này, nàng cũng sẽ đòi lại công bằng cho nàng ta.
Nhưng hiện tại, nàng không có lập trường, hơn nữa sức khỏe nàng ngày càng yếu, chính mình khó giữ, nào có sức lực nhọc lòng chuyện khác? Huống hồ, chuyện này rõ ràng có liên quan tới người ở Bạc Liễu Viện kia...!
Thân phận của nàng và Liễu Trản Anh đối lập.
Quan hệ hiện giờ vốn chạm vào là nổ, nàng càng không thể vì Quả Nhi, cành mẹ đẻ cành con.
"Khoan đã!" Ngay thời điểm Ám Thất chuẩn bị đắp chiếu lên, Vân Trân đột nhiên gọi.
Ám Thất dừng lại, Vân Trân che miệng ho: "Khụ khụ khụ...!Ngươi xem tay của nàng ta đang cầm cái gì...!Khụ khụ..."
Ám Thất từ trong tay Quả Nhi lấy ra một chiếc khăn.
Trên chiếc khăn có hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng máu.
Trát lạc.
Thoạt