"Có phải ngươi muốn hỏi tại sao ta lại ở đây? A Tĩnh hiện giờ thế nào? Có cùng ta tới đây đúng không?" Bát sư huynh nhai xong miếng thịt trong miệng, liền hỏi.
"Đúng vậy." Vân Trân gật đầu.
Từ khi rời khỏi kinh thành, nàng không còn nhận được thư của Bát sư huynh, cũng không biết Ngụy đại ca sao rồi.
Thời điểm nhận được thư, Bát sư huynh mới kể chuyện bọn họ mới đến bộ lạc Sư Thứu, gặp được vương của bộ lạc Sư Thứu - Độc Cô Khiếu Lang.
Chuyện sau đó nàng không hề biết.
"A." Bát sư huynh thở dài, buông đũa xuống, "Sao ta lại tới đây? Là vì bản tính ta phong lưu, ở yên một chỗ sẽ cảm thấy khó chịu.
Cho nên mấy ngày trước, ta tìm một đội thương nhân, cùng họ về Bắc địa, muốn đi dạo thăm thú, không ngờ khi nãy ở trên chợ vô tình trông thấy ngươi."
Bởi vậy mới có chuyện vừa rồi.
"Vậy Ngụy đại ca đâu? Huynh ấy thế nào?" Vân Trân hỏi.
Bát sư huynh liếc nhìn nàng: "Ngươi muốn hỏi đệ ấy, nhưng ngươi lại không yêu đệ ấy, vậy quan tâm đệ ấy làm gì? Nếu ta nói với ngươi cuộc sống của đệ ấy ở bộ lạc Sư Thứu không hề tốt, ngươi có buông bỏ tất cả, cùng ta tới bộ lạc Sư Thứu không?"
Nói tới đây, trên mặt Bát sư huynh đã không còn ý cười.
Hai tay Vân Trân đặt trên đầu gối, cung mày hơi nhăn lại.
"Ta thấy ngươi đó..." Bát sư huynh lại cầm đũa gắp thịt bỏ vào miệng, nhai, "Nếu đã không buông bỏ được tất cả trước mắt, vậy đừng quản chuyện của đệ ấy nữa.
Dù sao ngươi có hỏi thì cũng chỉ tự tăng thêm phiền não cho mình mà thôi.
Chỉ cần ngươi ở Vân Hán Quốc hạnh phúc, A Tĩnh ở bộ lạc Sư Thứu dù có chịu khổ thế nào, với đệ ấy mà nói cũng đều đáng giá."
Dù sao hơn hai mươi năm trước, đệ ấy đã bị người thân vứt bỏ một lần.
Hai mươi năm sau, đệ ấy lại lần nữa bị người mình yêu thương nhất vứt bỏ.
Đệ ấy sớm đã quen rồi.
Hiện giờ, chỉ cần ngươi sống tốt, đệ ấy