"Đa tạ chàng." Vân Trân nhìn hắn, nói.
"Giữa ta và nàng cần gì nói ba chữ này?" Triệu Húc ôm nàng vào lòng.
...!
Sau khi giải quyết xong chuyện của Vương lão gia, Triệu Húc định đưa Vân Trân về thành Quán Châu.
Lúc này, chưởng quầy khách điếm họ ở tới nói với Triệu Húc, mười dặm ngoài Nham Biên thành có ngọn núi vô danh phong cảnh rất đẹp, đặc biệt là ngôi miếu trên núi, bên trong thần miếu cung phụng nữ thần Tuyết Sơn của Bắc địa.
Nghe bảo, miếu nữ thần Tuyết Sơn kia rất linh nghiệm.
Bất cứ ai tới đó cầu nguyện, đều có thể được như ý muốn.
Triệu Húc nghe vậy, liền thay đổi chủ ý, quyết định tới ngọn núi vô danh kia trước, cúng bái nữ thần rồi về thành Quán Châu.
Đầu tiên, đoạn đường hắn và Vân Trân tới đây quá nhiều nhấp nhô.
Hiện giờ, Vân Trân lại hoài hài tử của hắn, hắn đương nhiên nên dẫn Vân Trân tới thần miếu kia cúng bái, hi vọng nữ thần Tuyết Sơn thật sự hiển linh, có thể phù hộ Vân Trân và hài tử trong bụng nàng, phù hộ bọn họ thuận lợi đi đến cuối cùng.
Thứ hai, trước khi rời khỏi thành Quán Châu, đại phu nói tốt nhất nên để Vân Trân duy trì tâm trạng vui vẻ, mà gần đây, Vân Trân trước là vì chuyện của Vương gia mà phiền não, sau lại ở chợ gặp Bát sư huynh, nhớ tới chuyện của Ngụy Thư Tĩnh khiến nàng thương tâm.
Đi chơi một chút cũng tốt, có thể thả lỏng tâm tình.
Triệu Húc nói quyết định của mình với Vân Trân.
Vân Trân không phản đối.
Rất nhanh, bọn hạ nhân đã thu dọn xong, bọn họ lên đường.
Ngọn núi vô danh kia khá gần Nham Biên thành, trị an rất tốt, ngày thường cũng có bá tánh lân cận lên núi cúng bái thần miếu.
Hơn nữa Triệu Húc không muốn quấy nhiễu người dân, không cho quân đội Nham Biên thành phái nhân thủ đi theo bảo vệ Bởi vậy đường lên núi, bọn họ đi rất đơn giản, một chiếc xe ngựa, ngoại trừ Vân Trân và Triệu Húc chỉ có một nha hoàn, Ám Thất và một ám vệ khác.
Giả dạng đơn giản giống như thiếu gia nhà giàu dẫn phu nhân ra ngoài.
Chờ nhìn thấy phong cảnh núi vô