Sâu trong vực thẳm, lửa trại lẳng lặng thiêu đốt.
Xung quanh rất an tĩnh, chỉ có củi lửa phát ra âm thành.
"Khụ khụ..."
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng ho khan.
Một chiếc áo choàng màu đen rơi xuống vai.
Vân Trân duỗi tay giữ lấy, ngẩng đầu nhìn người phía sau.
Đó là một nam nhân cao gầy, mạnh lạnh băng, ánh mắt cũng lạnh băng.
Giờ phút này, hắn đang dùng ánh mắt lạnh băng kia nhìn nàng.
"Đa tạ..." Nói xong, Vân Trân lại ho hai tiếng.
Người nọ không trả lời, xoay người cầm gà rừng mới săn được đi rửa sạch, sau đó đem đi nướng.
Vân Trân ngồi dưới đất, hai tay ôm vai, trên người còn khoác chiếc áo choàng đen, lặng lẽ nhìn người ngồi nướng gà đối diện mình.
Trong đầu nàng chậm rãi hiện lên cảnh tượng đó.
Thời điểm rơi xuống vách núi, nàng cho rằng lần này bản thân chắc chắn sẽ chết.
Nhưng không ngờ, ông trời cuối cùng vẫn chiếu cố nàng.
Khoảnh khắc đó, đã đưa người này đến trước mặt nàng, cứu nàng.
Nàng không biết hắn từ đâu bay tới, có lẽ mấy năm nay, hắn luôn núp trong chỗ tối dõi theo nàng, cho nên mới ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc cứu nàng.
Nhưng dù hắn cứu nàng, bọn họ vẫn tạm thời bị nhốt dưới đáy vực, không ra được.
Nghĩ vậy, nàng cúi đầu nhìn mu bàn tay đối phương.
Nơi đó có băng vải bao bọc.
Là khi ấy hắn che chở nàng treo trên dây leo ở vách núi, không cẩn thận bị trầy da.
"Ngươi tới Nham Biên thành khi nào vậy?" Trong an tĩnh, Vân Trân lên tiếng.
Đối phương ngẩng đầu, dùng đôi mắt không có tình cảm lặng lẽ nhìn nàng.
Đối phương không trả lời, Vân Trân không nhụt chí, mà nói: "Ngày ấy ở chợ trong Biên Nham thành, người ta nhìn thấy là ngươi đúng không?"
Tuy là hỏi, nhưng Vân Trân khẳng định.
Ngày thứ hai nàng theo Triệu Húc tới Nham Biên thành, Triệu Húc đi điều tra chuyện của Vương lão gia, thân phận của nàng khá nhạy cảm, không đi theo, nên cùng nha hoàn, cũng chính là ám vệ Ám Thập, còn cả Ám Thất đi dạo ngoài chợ.
Rời khỏi