Đến khi họ vất vả xuống đáy vực, tìm kiếm một vòng, nhưng vẫn không phát hiện tung tích, ngay cả xe ngựa cũng không tìm được.
Có lẽ, thi thể của nàng không thể tìm thấy.
Ngay lúc hắn tuyệt vọng, Ám Thất truyền tin tới, nói ở doanh địa phía Tây Bắc Nham Biên thành phát hiện Vân Trân.
Khoảnh khắc đó, Triệu Húc như sống lại.
Nhìn thấy Vân Trân ở lều trại, hắn đột nhiên phát hiện ông trời vẫn chiếu cố hắn.
Tuy rằng cả đoạn đường của hắn mất đi rất nhiều thứ, nhưng bảo bối trân quý nhất của hắn, người hắn yêu nhất vẫn ở bên cạnh.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh, đó đã là chiếu cố lớn nhất ông trời dành cho hắn, dù mất đi những thứ khác, hắn cũng không tiếc hận.
Sau khi Triệu Húc buông nàng ra, Vân Trân kể lại đơn giản chuyện xảy ra sau đó với hắn.
Khi nghe nói Lệ Vô Ngân xuất hiện cứu Vân Trân, Triệu Húc nhíu mày.
Nửa ngày sau, Triệu Húc mới nói: "Lệ giáo chủ là người tốt.
Lần này, coi như ta nợ hắn."
Rõ ràng người Lệ Vô Ngân cứu là Vân Trân, Triệu Húc lại nói hắn nợ Lệ Vô Ngân nhân tình, đây chính là tự cho mình là "người một nhà" của Vân Trân, đồng thời cũng muốn Vân Trân bớt vướng bận về người kia.
Tuy rằng hắn biết người Vân Trân thích hắn, nhưng hắn cũng biết địa vị Lệ Vô Ngân trong lòng hắn rất khác biệt.
Dù không phải tình yêu, nhưng hắn không hi vọng trong trái tim Vân Trân, ngoại trừ hắn vẫn còn có người khác.
Do vậy, hắn dứt khoát ôm chuyện này vào mình, trở thành người nợ Lệ Vô Ngân.
Nghe hắn nói như vậy, Vân Trân không nghĩ nhiều.
Bọn họ nghỉ ngơi một đêm ở doanh địa, sáng sớm hôm sau liền chạy về Nham Biên thành.
Về nơi ở mới, bọn họ gặp phụ tử Vương gia.
"Vân đại phu, người không sao thì tốt quá." Vương lão gia nói.
Sau khi biết khách điếm họ là của gian tế người Nhung, phụ tử Vương gia đã rất khiếp sợ, lại nghe nói Vân Trân mất tích, trong lòng lo lắng không thôi.
Có điều, Triệu Húc đã dẫn người đi tìm, bọn họ ở Nham Biên thành không giúp