Bỗng dưng, nàng nhớ ra Chiến Sơn Hà cũng tới mua hồ lô ngào đường.
Nhưng một đại nam nhân như gã cũng thích hồ lô ngào đường sao?
Tử Thị nghi hoặc.
...!
Chiến Sơn Hà mua hồ lô ngào đường đương nhiên không phải mua cho gã.
"Ý tốt của ngươi, ta nhận." Liễu Trản Anh nhìn hồ lô ngào đường Chiến Sơn Hà đưa qua, không duỗi tay nhận lấy, mà lạnh lùng nói, "Lúc còn nhỏ, ta quả thật thích ăn hồ lô ngào đường, nhưng đó là lúc còn nhớ.
Từ khi tới kinh thành, ta đã không còn thích mấy thứ chua chua ngọt ngọt này nữa.
Cho nên ngươi mang về đi."
Dứt lời, không thèm nhìn Chiến Sơn Hà, Liễu Trản Anh xoay người vào trong.
Chiến Sơn Hà đứng dưới mái hiên, nắm chặt hồ lô ngào đường, ảm đạm nhìn theo hướng Liễu Trản Anh rời đi.
"A." Đúng lúc này, phía sau có người đi tới vỗ vai gã.
Gã không quay đầu, bởi vì gã biết người nọ là ai.
Liễu Minh Cẩn mặc trường bào màu bạc đứng sau lưng gã, bất lực thở dài: "Chúng ta đều trưởng thành rồi, không còn là chúng ta lúc nhỏ nữa.
Có một số việc, kết cục đã định, không thay đổi được.
Huynh đó, nên học cách tiếp thu đi."
Lúc nhỏ, hắn từng ở Bắc địa một khoảng thời gian.
Vì tuổi tác xấp xỉ, tính cách hợp nhau, nên hắn thường xuyên đi tìm Chiến Sơn Hà và Liễu Trản Anh chơi.
Chiến Sơn Hà là nghĩa tử của Liễu gia, lớn hơn Liễu Minh Cẩn vài tuổi, cho nên rất nhiều thời điểm, gã đều nhường Liễu Minh Cẩn và Liễu Trản Anh.
Có điều, Liễu Minh Cẩn phát hiện Chiến Sơn Hà đối xử với Liễu Trản Anh vô cùng tốt.
Khi còn nhỏ, Liễu Trản Anh không thích bị quản lý, cả gan làm loạn, thường gặp rắc rối.
Mỗi lần nàng gặp rắc rối, đều là Chiến Sơn Hà lặng lẽ ở sau thu dọn cục diện.
Có một ngày mùa đông, đã rất muộn, Liễu Trản Anh đột nhiên muốn ăn hồ lô ngào đường, lén chuồn ra ngoài.
Khi đó, trong thành có người Nhung lẻn vào, cả thành giới nghiêm, phụ thân hắn Trấn Bắc Hầu cũng không cho phép họ ra ngoài ban đêm.
Liễu