Sau khi xem xong phong thư, Triệu Húc im lặng không nói gì.
Vân Trân nhìn hắn, không khỏi lo lắng.
Nàng có thể liên tưởng đến những sự "trùng hợp đó", Triệu Húc cũng vậy.
Dù nói thế nào, đó cũng là đứa bé đầu tiên của Triệu Húc, là trưởng tử.
Dù hắn và Liễu Trản Anh ra sau, đó cũng là hài tử của hắn.
Nếu đúng như nàng phỏng đoán, tâm trạng Triệu Húc chắc chắn sẽ rất khổ sở.
"Trân Nhi." Không biết qua bao lâu, Triệu Húc gọi nàng.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
"Có bí mật này đã đè nặng trong lòng ta rất lâu." Triệu Húc nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, nhưng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, "Thật ra đứa bé trong bụng vương phi không phải của ta."
Cái gì?
Vân Trân mở to hai mắt.
Nàng không dám tin mà nhìn Triệu Húc, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng nghe lầm sao?
Nếu vậy...!Nhưng...!
"Ta biết nàng đang nghi ngờ điều gì." Triệu Húc giữ chặt vai nàng, trầm giọng, "Thật ra lần đầu tiên ta ý thức được cũng rất khiếp sợ, có điều ngoại trừ khiếp sợ, lòng ta lại thở phào nhẹ nhõm."
Năm trước, sau khi đưa Vân Trân đến chùa Kỳ Sơn, Triệu Húc và Liễu Trản Anh đã xảy ra "một đêm hoang đường".
Ngày ấy, Liễu Trản Anh mời hắn đến viện của mình, nói muốn tâm sự.
Triệu Húc thấy nàng thành khẩn, liền đồng ý.
Sau chuyện ở Giang Nam, Triệu Húc đã cai rượu, cho nên khi ấy hắn không uống rượu.
Liễu Trản Anh biết, không miễn cưỡng hắn, nhưng lại lén bỏ thuốc mê trong lư hương.
Hắn không phòng bị, trúng chiêu.
Liễu Trản Anh uống thuốc giải trước, không bị sao.
Chuyện sau khi hôn mê, hắn không biết.
Đến lúc tỉnh lại đã là hôm sau, hắn nằm trên giường Liễu Trản Anh, Liễu Trản Anh mặc xiêm y trước mặt hắn.
Liễu Trản Anh thấy hắn tỉnh lại, đưa khăn lạc hồng cho hắn.
Lúc ấy, tâm trạng Triệu Húc rất loạn.
Từ lúc phát hiện mình tỉnh lại trên giường Liễu Trản Anh đến khi nhìn chiếc khăn kia, hắn căn bản không thể nghĩ nhiều.
Sau đó chờ bình tĩnh lại,