Triệu Húc nghe tiếng, cũng không quay đầu.
Hắn vẫn cầm thùng nước giơ lên xối từ đầu đến chân.
Bịch.
Thùng nước bị ném sang một bên.
Triệu Húc nhấc chân, đi về phía căn phòng bị lửa lớn vây quanh.
"Vương gia!" Liễu Trản Anh hét lớn.
Nàng ta mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn bóng dáng Triệu Húc, không dám tin trong tình huống thế này hắn còn muốn lao vào cứu người.
Hắn muốn chết sao?
Hắn muốn chôn cùng nữ nhân kia sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Trản Anh hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt hoảng loạn cùng không tin được liền biến thành ác độc, căm hận cùng âm trầm.
"Vương gia, ngài quên A Dần rồi sao?" Liễu Trản Anh hỏi.
Triệu Húc nhíu mày.
"Oa oa oa! " Trong viện vang lên tiếng khóc trẻ con.
"Tiểu thiếu gia đừng khóc, tiểu thiếu gia đừng khóc! " Vú nuôi của Bạc Liễu Viện ôm một đứa bé từ sau đám người đi ra, đến bên cạnh Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh nhìn hài tử trong lòng vú nuôi, lại quay đầu nhìn chằm chằm bóng dáng Triệu Húc, trầm giọng: "Hôm nay, ở trước mặt mọi người, nếu ngài dám tiến lên trước một bước, thiếp lập tức giết chết đứa nhỏ này! Thiếp muốn xem trong lòng ngài rốt cuộc là nữ nhân kia quan trọng, hay nhi tử thân sinh của ngài quan trọng hơn!"
Hiện trường an tĩnh lại, ngay cả hộ vệ dập lửa cũng theo bản năng dừng tay nhìn Liễu Trản Anh.
Vương phi điên rồi sao?
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu rất nhiều người.
Đồng thời cũng xuất hiện trong đầu Triệu Húc.
Nàng ta có lẽ điên thật rồi.
"Triệu Húc!" Thấy Triệu Húc còn muốn đi về phía trước, Liễu Trản Anh hét lên, "Ngài thật sự không cần con của mình sao?"
"Vương phi!" Trong tiếng la của đám người, Liễu Trản Anh giật lấy A Dần trong tay vú nuôi.
Nàng ta giơ A Dần lên cao, kích động điên cuồng mà nhìn Triệu Húc.
"Ngài thật sự không cần con của mình hả? Đây là con của ngài! Chẳng lẽ