Đây là lần thứ ba sau hỏa hoạn khi đó, Tử Thị muốn vào Tê Thư Trai bị thị vệ ngăn cản.
"Nhưng vương gia nhà ngươi đã ỏ bên trong ba ngày." Tử Thị nói.
Thị vệ khó xử.
"Để nàng ấy vào đi." Đúng lúc này, Nguyên Bảo từ bên cạnh đi tới, nói với thị vệ.
"Nguyên Bảo công công." Thị vệ hành lễ.
Nguyên Bảo hành lễ với Tử Thị.
Tử Thị đáp lễ.
"Để Thanh Hiếu huyện chúa vào đi." Nguyên Bảo nói.
"Nhưng vương gia có lệnh..."
Nguyên Bảo lắc đầu, nhìn Tử Thị: "Vương gia đã ở bên trong ba ngày, mà người chết cũng nên xuống mồ vì an.
Chúng ta đều không khuyên vương gia được, Đức Phi nương nương cũng ở kinh thành xa xôi, hiện tại có thể khuyên được vương gia có lẽ chỉ có Thanh Hiếu huyện chúa." Nói xong, Nguyên Bảo khẩn cầu nhìn Tử Thị.
Tử Thị sửng sốt.
Nàng không ngờ Nguyên Bảo công công luôn tham sống sợ chết, không có chủ kiến thế mà lại nói những lời như vậy.
Có điều kinh ngạc đi qua, Tử Thị nhanh chóng hoàn hồn, hành lễ với Nguyên Bảo: "Đa tạ."
Tử Thị vào Tê Thư Trai.
Nàng ở trước đống phế tích bị lửa lớn thiêu rụi gặp Triệu Húc.
Nhưng Triệu Húc lúc này rất khác với Triệu Húc trong ấn tượng của nàng.
Trong ấn tượng của nàng, vị hậu duệ quý tộc này thiên chi kiêu tủ, dù ở đâu đều vô cùng trấn định, cho dù gặp chuyện không thể giải quyết, hắn cũng không để lộ bộ mặt tệ nhất của mình trước mật người khác.
Nhưng Triệu Húc hiện tại lại rất suy sút, như một người hoàn toàn mất đi ý chí.
Nếu một hai phải sử dụng một từ để hình dung hắn, vậy chỉ có hai chữ "suy sút".
Suy sút đến mức thiếu chút Tử Thị không nhận ra.
Mà bên cạnh Triệu Húc là một thi thể.
Bên trên thi thể được vải trắng bao bọc.
Dường như sau khi được nâng ra từ phế tích, trừ vải trắng trên người, không có ai động vào.
Triệu Húc cũng không động vào.
Hắn chỉ ngồi bên cạnh thi thể,