"Tìm một chỗ ở ngoài thành đi." Triệu Húc nhíu mày, "Còn về danh nghĩa...!Không cần lập bia, xử lý đơn giản là được."
"Vâng, nô tài hiểu rồi." Nguyên Bảo đáp.
Chờ hắn lại ngẩng đầu, Triệu Húc đã đi xa.
Mà đầu óc hắn cũng dần từ kinh hỉ Triệu Húc ra ngoài bình tĩnh lại.
Ngoài thành?
Không cần lập bia?
Xử lý đơn giản?
Đây...!Đây là có ý gì?
Nguyên Bảo há to miệng nhìn theo bóng dáng Triệu Húc, khiếp sợ không thôi.
Sao lại không lập bia, còn mai táng đơn giản?
Người chết bên trong là ai chứ? Vương gia, ngài ấy sao lại...
Nguyên Bảo không rõ.
Nếu không phải quá hiểu chủ tử nhà mình, những gì Triệu Húc vừa phân phó, khẳng định Nguyên Bảo sẽ liên tưởng theo hướng "bạc tình", "người đi trà lạnh"...
Nhưng hắn lại là hạ nhân đi theo bên cạnh Triệu Húc lâu nhất, hắn biết Triệu Húc không phải loại người "bạc tình".
Cho nên trong này...!Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nguyên Bảo không hiểu.
...
Mà lúc này, Triệu Húc đi tới trước Hàn Lan Viện, ngẩng đầu nhìn không trung xa xôi.
Trong ánh mắt tràn ngập ưu thương cùng phức tạp.
Thi thể kia không phải nàng đúng không?
Nếu không phải muốn lần cuối nhìn thi thể, chỉ sợ ta đã không phát hiện thi thể kia có điểm khác biệt với nàng.
Cho nên, đó không phải nàng đúng không?
Nàng đi đâu? Tại sao lại giả chết?
Vậy nàng, còn trở về không?
Dù bao lâu, sống hay chết, ta đều sẽ chờ nàng về.
...
Lộc cộc
"Dừng!"
Theo đó, xe ngựa dừng lại.
Lệ Vô Ngân quay đầu nhìn vào trong xe, nói: "Mặt trời sắp xuống núi rồi, cửa quan không thể thông hành.
Đêm nay chúng ta ở lại trấn nhỏ này trước, sáng sớm ngày mai lại lên đường."
"Được." Trong xe, Vân Trân gật đầu.
Đi mấy ngày, bọn họ đã tới cửa quan, qua cửa quan, đi về phía Bắc, đó là tái ngoại, đồng thời cũng là địa bàn của mười tám bộ lạc phương Bắc.
Mười tám bộ lạc phương Bắc và Vân Hán Quốc giao hảo, thường có thương nhân qua lại giữa hai bên