Rất nhanh, rượu của Độc Thủ Y Tiên đã được mang lên.
Ông mở nắp hồ lô, tùy ý uống.
Bên này ông thích ý uống rượu, mấy bàn bên cạnh lại không có tâm trạng ăn uống.
Bọn họ có người chờ ở cầu thang, có người chạy lên lầu, nữ tử áo vàng quay lại căn phòng kia.
Người của cửa hoàng Hoàng Phủ đều nôn nóng chờ đợi.
"Đại phu tới, đại phu tới rồi!" Lúc này, bên ngoài có người gọi.
Vân Trân quay đầu, thấy người của cửa hàng Hoàng Phù lôi kéo một đại phu khá lớn tuổi chạy vào khách điếm.
"Chậm một chút, chậm một chút, lão phu già rồi." Đại phu bị người của cửa hàng lôi kéo đến sắp ngã.
Nhưng người của cửa hàng quá gấp, căn bản không quan tâm đến đại phu.
"Tránh ra, tránh ra!" Người nọ vừa nói vừa kéo đại phu lên lầu.
"A!" Chờ đại phu kia bước vào phòng khách, Độc Thủ Y Tiên hừ lạnh.
Vân Trân nhìn lên lầu, lại nhìn sư phụ mình, sau đó nhìn chằm chằm mặt bàn đến thờ thẫn.
Nàng không biết sư phụ có dụng ý gì.
Có điều chuyện trúng độc này khẳng định có ẩn tình khác.
Bọn họ đi tìm người giải độc, quả thật không tiện cành mẹ đẻ cành con.
Huống hồ rời xa triều đình, rời xa phố phường chính là giang hồ.
Trên giang hồ có rất nhiều chuyện không nói đạo lý.
"Khách quan, đồ ăn của mọi người tới rồi." Tiểu nhị bưng đồ ăn tới.
...!
"Nè, cái gì gọi là không sống được hả? Ông không phải đại phu giỏi nhất trong trấn sao? Sao không giải được độc của lão gia nhà ta? Hôm nay nếu ông không giải được độc, ta đây lập tức giết ông, để ông chôn cùng lão gia!"
Vân Trân vừa cầm đôi đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, trên lầu bỗng vang lên tiếng mắng chửi.
Nàng ngẩng đầu, liền thấy đại phu khi nãy đang bị một nam nhân khỏe mạnh thô bạo đè trên lan can.
"Tha mạng, đại hiệp, tha mạng...!Độc mà lão gia trong phòng