Lệ Vô Ngân nhìn nàng.
Vân Trân hoàn hồn, gật đầu với hắn, sau đó xoay người lên lầu.
Lệ Vô Ngân cầm hòm thuốc theo sau.
"Các ngươi muốn làm gì?" Khi Vân Trân và Lệ Vô Ngân tới cửa cầu thang, người của cửa hàng Hoàng Phù ngăn cản.
Tuy rằng người của cửa hàng Hoàng Phù ngăn cản bọn họ, nhưng lại không dám động tay chân, bởi vì trước đó không lâu, bọn họ vừa mới chứng kiến chút lợi hại của Lệ Vô Ngân.
Giờ phút này trong mắt bọn họ, Lệ Vô Ngân còn đáng sợ hơn Diêm Vương.
"Để bọn họ lên đi." Nữ tử áo vàng đứng trên lầu nói.
Nữ tử áo vàng đã lên tiếng, người canh giữ ở cửa cầu thang lập tức tránh ra.
Vân Trân nâng bước, tay giữ mũ có rèm, đi lên.
Nàng và Lệ Vô Ngân tới trước mặt nữ tử áo vàng kia.
"Ngươi là đại phu?" Nữ tử áo vàng nhìn lướt qua hòm thuốc trong tay Lệ Vô Ngân, sau đó hỏi Vân Trân.
Vân Trân gật đầu.
"Ngươi có trị khỏi cho cha ta?" Nữ tử áo vàng nhíu mày hỏi.
"Ít nhất ta biết người trúng Tam Khắc Phong Hầu không đợi được vị Hoàng đại phu kia tới." Đối mặt với sự nghi ngờ của nữ tử áo vàng, Vân Trân bình tĩnh nói.
Loại độc có tên Tam Khắc Phong Hầu kia, người trúng độc nếu trong vòng ba khắc không tìm được cách giải độc, qua thời gian đó, cho dù Đại La Kim Tiên tới cũng không cứu được.
Vân Trân không biết Hoàng đại phu kia là ai, hiện tại ở đâu.
Nhưng nhìn thời gian bọn họ đã trì hoãn, còn cả nét mặt u sầu của nữ tử áo vàng, sợ rằng người trong phòng không thể đợi đến lúc Hoàng đại phu tới.
Nghe Vân Trân nói, nữ tử áo vàng chấn động.
Người của cửa hàng không biết, nhưng nàng lại rất rõ ràng, chính vì biết rõ, cho nên nàng mới biết lời nữ tử mang mũ có rèm trước mặt là sự thật.
Nghĩ vậy, ánh mắt nữ tử áo vàng nhìn Vân Trân trở nên phức tạp.
"Ngươi vào đi." Nữ tử áo vàng lùi một bước, nhường đường cho Vân Trân.
"Tiểu thư."
"Tiểu thư, không