Nàng bỗng nhận ra rằng mình không còn là một người nữa.
Trong bụng có một hài tử huyết mạch tương liên với nàng.
Mà đứa bé kia còn là cốt nhục của nàng và Triệu Húc.
Cảm giác diệu kỳ này làm nàng lưu luyến thế gian tốt đẹp, huống chi hiện tại ở thành Quán Châu, còn có người đang chờ nàng trở về.
Chạng vạng, xe ngựa dừng trước một khách điếm.
Ba người xuống xe ngựa, định dừng chân ở khách điếm này một đêm.
Bọn họ đặt phòng xong, thời điểm xuống đại đường dưới lầu chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài có một đội nhân mã tới.
Vân Trân ngước mắt nhìn, không khỏi kinh ngạc.
Thế mà là người quen sao?
Không sai, đội nhân mã kia chính là đội thương nhân Hoàng Phủ sáng nay bọn họ mới chia tay ở khách điếm trong trấn.
Vân Trân nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy Vân Trân.
Có điều so với ngày hôm qua, ánh mắt người cửa hàng Hoàng Phủ nhìn họ có hơi kỳ lạ.
Trong cảnh giác, có vài phần nghi kỵ.
Vân Trân quay đầu, không nghĩ nhiều.
"Tiểu thư, chúng ta thật sự vào trong sao?" Trong đội ngũ, có người hỏi Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nhìn ba người trong đại đường, gật đầu: "Vào thôi." Nói xong, nàng dẫn người đi vào.
Sau khi vào, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết tới trước mặt nhóm Vân Trân, chào hỏi hỏi.
Lệ Vô Ngân xưa nay không quan tâm tới người ngoài, thái độ luôn lãnh đạm.
Đối mặt với Hoàng Phủ Ngạo Tuyết, hắn không hề để ý.
Còn về Độc Thủ Y Tiên...!
Ông cầm bầu rượu, rót rượu vào miệng, cười như không cười mà nhìn Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.
Cho nên đến cuối cùng, vẫn là Vân Trân đứng dậy đáp lễ.
"Ba vị cứ ăn thong thả, ta lên lầu trước." Hoàng Phủ Ngạo Tuyết ôm quyền với Vân Trân, lên lầu.
"Tưởng mình là ai thế hả? Đứng trước tiểu thư cũng dám ngạo mạn như thế?"
"Đừng tưởng rằng cứu lão gia thì khinh thường người khác!"
"Cứu lão gia gì chứ? Ai biết độc Tam Khắc Phong Hầu có phải bọn họ hạ không? Bằng không sao lại trùng hợp như vậy, cố tình bọn họ biết cách giải!"
"Nói