Lệ Vô Ngân giao cái hộp cho Vân Trân.
Vân Trân nhận lấy, trả lại cho Hoàng Phủ lão gia.
Hoàng Phủ lão gia cầm cái hộp, có hơi kinh ngạc, có lẽ kinh ngạc rằng Vân Trân dù nhìn ra đồ trong hộp rất quý giá nhưng sau khi giành lại, không hề nghĩ ngợi mà trả cho họ.
Với tổn thất của Hoàng Phủ gia hiện tại, nếu Vân Trân và Lệ Vô Ngân muốn lấy cái hộp này đi, quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Vân Trân lại không muốn, mà trực tiếp trả cho họ.
"Đại ân của cô nương và công tử, cửa hàng Hoàng Phủ ta chắc chắn sẽ khắc ghi mãi mãi." Hoàng Phủ Ngạo Tuyết được tiểu nhị đỡ dậy, chắp tay với Vân Trân và Lệ Vô Ngân.
"Hoàng Phủ cô nương không cần khách khí." Vân Trân nhìn họ, nói.
Nói xong, nàng cúi đầu, ho khan.
Lệ Vô Ngân thấy nàng ho, lo lắng nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu với hắn, nói tiếp: "Tính ra, Tam gia kia giết người là vì giá họa cho bằng hữu của ta, lần này xem như là báo thù."
Tuy Vân Trân nói như vậy, nhưng người của đội ngũ Hoàng Phủ biết nàng và Lệ Vô Ngân thật sự đã cứu họ.
Nếu hôm nay không có họ ra tay, chỉ sợ hiện tại, thi thể nằm dưới đất sẽ biến thành bọn họ.
Tam gia đã chết.
Thủ lĩnh đạo tặc cũng đã chết.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết cố chịu vết thương trên lưng, chỉ huy tiểu nhị cửa hàng Hoàng Phủ xử lý hiện trường.
Người bị thương, nên băng bó thì băng bó, người không bị thương hoặc bị thương nhẹ thì đi an táng thi thể người của cửa hàng Hoàng Phù đã chết.
Mà đám đào tặc nhờ Vân Trân ngăn cản mới có thể giữ được mạng bị những tiểu nhị đó trông coi, bắt đầu khuân vác đá cản đường phía sau, mở đường cho họ.
Vì đội ngũ có vài người bị thương rất nặng, người của đội ngũ không thể xử lý, cho nên cuối cùng, vẫn phải làm phiền Vân Trân ra tay.
Vân Trân cũng không từ chối, nàng giúp những tiểu