Nhưng hắn vừa cầm ly nước, tay liền run lên, cái ly rơi xuống đất.
Tại sao?
Tại sao lại bất an như vậy?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là...!
Chớp mắt, một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu Triệu Húc.
"Ám Thất, Ám Ngũ!" Triệu Húc từ trên ghế đứng bật dậy, gọi.
Dứt lời, Ám Thất và Ám Ngũ lập tức đẩy cửa tiến vào.
"Chủ tử." Ám Thất, Ám Ngũ quỳ gối trước mặt Triệu Húc.
Triệu Húc cau mày, phân phó: "Mở rộng tất cả tai mắt, toàn lực tìm kiếm tung tích của Vân cô nương!"
Ám Thất và Ám Ngũ nhìn nhau, đáp: "Vâng."
Ám Thất và Ám Ngũ đi rồi, cung mày Triệu Húc vẫn không thể thả lỏng.
Sau khi phát hiện Vân Trân giả chết, hắn từng định lên Bắt địa tìm kiếm tung tích của nàng, nhưng lại sợ hành động của mình khiến nàng gặp nguy hiểm, cho nên cố gắng kìm nén không đi tìm nàng.
Nhưng đêm nay, hắn thật sự bất an.
Tính toán thời gian, hai tháng cũng sắp qua.
Dù thế nào, dù nàng đi đâu, sống hay chết, hắn đều phải tìm được nàng.
Dù nàng tại sao lại bỏ đi, hắn cũng phải đưa nàng về!
...!
Hơi thở của Vân Trân đã càng ngày càng yếu.
Cách thời gian ước định của Lệ Vô Ngân và Độc Thủ Y Tiên cũng càng ngày càng gần.
Mắt thấy giờ Tý sắp tới, nhưng phương hướng núi Kỳ La lại không hề có chút động tĩnh.
"Chẳng lẽ ông trời muốn con chết sao?" Độc Thủ Y Tiên ngửa đầu, cười khổ, "Nha đầu, nha đầu...!Sống đi...!Sống đi..."
Nhưng Vân Trân lúc này đã không nghe thấy.
Nàng bị nhốt trong một không gian trắng xóa, xung quanh ngoại trừ sương mù thì chẳng có gì cả.
Không, còn rất lạnh, vô cùng lạnh, lạnh thấu xương.
Nàng ngồi cuộn tròn dưới đất, ôm chặt cánh tay, hàm răng không ngừng run lên.
Nàng chết rồi sao?
Chẳng lẽ đây là thế giới sau khi chết?
Lúc trước nàng đã chết một lần.
Nhưng lần đó từ cái chết đến trọng sinh, quá trinh ở giữa thật sự quá nhanh, nhanh đến mức chỉ như cái chớp mắt, liền từ lửa lớn đó trọng sinh đến "Trân Nhi".
Bởi vì quá nhanh, cho