Lệ Vô Ngân dựa vào võ công xuất thần nhập hóa xông vào chướng khí mê trận của núi Kỳ La, ném nửa cái mạng mới có thể đưa Miến Đà Loa tới.
Sau khi Miến Đà Loa lên xe ngựa, Lệ Vô Ngân cuối cùng cũng không kiên trì nỗi, ngất xỉu.
Trước khi vào xe ngựa, Độc Thủ Y Tiên đã cầm máu cho hắn, sau đó từ chỗ Miến Đà Loa lấy thuốc giải chướng khí cho Lệ Vô Ngân uống.
Lệ Vô Ngân uống thuốc giải vào không lâu, liền tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong xe ngựa.
"Ngươi tỉnh rồi."
Hắn vừa mở mắt, bên cạnh lập tức vang lên một giọng bất mãn.
Lệ Vô Ngân ngẩng đầu nhìn Miến Đà Loa ngồi đối diện mình.
Thời điểm thấy Miến Đà Loa, hắn theo bản năng nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê.
"A Vân!" Lệ Vô Ngân gọi một tiếng, vội nhìn Vân Trân.
Nhưng hắn vừa cử động liền đụng tới vết thương trên eo, đau đến phải hít hà một hơi.
Có điều, động tác qua nhìn Vân Trân không hề dừng lại.
Hắn quỳ trước giường nệm nhìn Vân Trân nằm trên trường kỷ, trong ánh mắt có vui sướng, kích động, lại có tình cảm khó mà diễn tả.
Thật tốt quá, nàng còn sống.
Còn sống.
"Tiểu tử, nàng là gì của ngươi?" Đúng lúc này, Miến Đà Loa ngồi cạnh hỏi.
Vì Lệ Vô Ngân bị thương, cho nên người đang đánh xe ngựa là Độc Thủ Y Tiên.
Lệ Vô Ngân nhìn chằm chằm Vân Trân, không trả lời.
"A, ngươi đúng thật là...!Ngươi rốt cuộc có còn muốn cứu nàng không?" Miến Đà Loa hỏi.
Lời này thành công uy hiếp Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân quay đầu nhìn ông ta chằm chằm: "Vấn đề này có liên quan tới việc cứu người không?"
"Không liên quan, ta chỉ tò mò thôi." Nói rồi, Miến Đà Loa chỉ vào Vân Trân, hỏi, "Ngươi không muốn trả lời vấn đề này, vậy ngươi trả lời vấn đề khác của ta đi.
Nàng là người ở đâu? Trong nhà...!Có còn người thân hay không? A, ngươi đang có ánh mắt gì vậy? Nghi ngờ ta?"
"Đại phu trị bệnh cứu người cùng việc người ta