Vẫn còn hai lần.
Đau đớn muốn chết trước hôn mê còn phải trải qua hai lần.
Đón nhận hai lần thống khổ nữa, đôi mắt của nàng thật sự sẽ không còn nhìn thấy.
Trước đây, nàng cho rằng nàng có thể chấp nhận, chấp nhận ngày tháng không có đôi mắt.
Nhưng khi thật sự mất đi, nàng mới phát hiện thì ra đôi mắt quan trọng như vậy, người không có đôi mắt, rất nhiều chuyện không thể làm.
Nàng không nghĩ mình sẽ kiên cường đến thế.
Xem đi, ngay cả việc xuống giường uống nước cũng không làm được.
Vân Trân cười khổ.
Nhưng, nàng có gì phải khổ sở nữa chứ?
Ít nhất hiện tại, nàng còn sống, hài tử trong bụng nàng cũng còn sống.
Nàng không cần phải chết, hài tử trong bụng nàng cũng không cần phải chết.
Cho nên, dù cái giá là đôi mắt của nàng, cũng đáng.
Nàng tin mình có thể khắc phục, nhất định có thể!
Nghĩ vậy, nàng lần nữa đỡ góc bàn, đứng dậy.
Đầu tiên phải làm quen với căn phòng này.
Chỗ này là bàn, cách giường khoảng năm bước.
Sau đó lại đi qua trái hai bước, bên này là...!
"A!"
Nàng rên một tiếng, khom lưng xoa đầu gối.
Chỗ này là một cái ghế khác.
Nàng đứng dậy, theo ngăn tủ đo đạc chiều dài độ rộng căn phòng, làm quen tất cả.
Nàng không biết thời điểm nàng làm những việc này, có người đang đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ quan sát tất cả...!
...!
Hôm nay là lần cuối vào lồng hấp.
"Chuẩn bị xong chưa?" Độc Thủ Y Tiên hỏi nàng.
"Vâng, chuẩn bị xong rồi, sư phụ." Vân Trân cười đáp.
"Vậy qua đây." Độc Thủ Y Tiên đỡ nàng vào phòng lồng hấp.
...!
Hai canh giờ sau, Độc Thủ Y Tiên và Miến Đà Loa từ bên trong bước ra.
"Xong rồi." Độc Thủ Y Tiên nhìn Lệ Vô Ngân, nói.
Như là đang nói với Lệ Vô Ngân, lại như đang nói với mình.
"Qua nửa canh giờ, ngươi đưa nó về phòng đi." Độc Thủ Y Tiên lại nói.
Nói xong, ông định cùng Miến Đà Loa đi trước.
"Đôi mắt của nàng thật sự không còn cách gì sao?" Thình lình, Lệ