Mấy ngày nay, trên cơ bản nàng đã thích ứng với thế giới hắc ám, tuy rằng đôi khi vội vã vẫn sẽ té ngã hay đụng đồ, nhưng sinh hoạt hằng ngày đối với nàng đã không còn là vấn đề quá lớn.
Vì thế, thời điểm Miến Đà Loa nói có thể lấy băng gạc xuống, nàng chỉ cho rằng vết thương trên mắt đã khỏi rồi, sau này không cần bôi thuốc nữa mà thôi.
"Được không?" Vân Trân ngồi trên ghế, hỏi.
Miến Đà Loa cầm kéo đứng sau lưng nàng, sư phụ Độc Thủ Y Tiên thì đứng bên cạnh.
Vân Trân nói xong, Miến Đà Loa giao kéo cho Độc Thủ Y Tiên.
Độc Thủ Y Tiên sửng sốt, duỗi tay nhận lấy.
"Sau khi tháo ra, con đừng mở mắt vội." Độc Thủ Y Tiên nói.
"À vâng." Vân Trân ngây ra một lúc, vẫn gật đầu.
Tuy rằng nàng không hiểu nguyên nhân sư phụ nói như vậy.
Chẳng lẽ sợ hốc mắt không có tròng, trống rỗng đáng sợ sao?
Trong phòng an tĩnh.
An tĩnh đến mức tiếng kéo cắt băng gạc được phóng đại vô hạn.
Vân Trân ngồi trên ghế, cảm nhận trọng lượng băng gạc đeo trên mắt đang dần giảm bớt, càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ...
Theo đó, trong thế giới của nàng hình như xuất hiện ánh sáng.
Ánh sáng?
Sao có thể?
Là ảo giác chăng?
Hai mắt nàng đã không còn, sao có thể xuất hiện ánh sáng?
Nhưng Vân Trân phát hiện ánh sáng kia không hề biến mất, hơn nữa càng lúc càng sáng.
"A..." Bên cạnh là tiếng hít thở mạnh của Độc Thủ Y Tiên.
Theo đó, tầng băng gạc cuối cùng trên mắt Vân Trân cũng được lấy xuống.
"Đừng cử động." Lúc này là Miến Đà Loa lên tiếng.
Tâm trạng Vân Trân bị kinh hãi lấp đầy, căn bản không có cách nào tự hỏi.
Ánh sáng.
Trong thế giới của nàng có ánh sáng.
"Từ từ, từ từ...!Thích ứng đã, từ từ...!Mở mắt..." Miến Đà Loa ở cạnh dẫn đường.
Vân Trân mang theo hoảng sợ, không thể tin được cùng chần chờ chậm rãi mở mắt.
"A!" Khoảnh khắc mở mắt, ánh sáng vốn ôn hòa đối với người thường mà nói, ở chỗ Vân